Mộc Chiến vừa rời khỏi Thiên Bảo Các, sự tĩnh lặng trong tâm trí hắn nhanh chóng bị phá vỡ khi cảm nhận được ánh mắt dõi theo của kẻ khác. Hắn liếc qua và phát hiện một tên trùm kín mặt, rõ ràng là thủ hạ của Viêm Gia Thiếu Chủ, đang lén lút bám theo mình.
“Ngươi có biết mình đang làm gì không?” Mộc Chiến hỏi, giọng điệu không một chút cảm xúc. “Nếu ta phát hiện ngươi còn dám bám theo ta, cái giá phải trả sẽ rất đắt.”
Hắn tiến lại gần, sát khí từ người toát ra khiến tên kia run rẩy.
Tên kia hoảng sợ đổ mồ hôi hột, không nghĩ áp lực của Mộc Chiến lại mạnh mẽ thế này. Hắn cũng là một Tụ Linh Cảnh ngũ trọng mà thôi, nào chịu được áp lực của Mộc Chiến khi thả ra khí tức Dung Huyết Cảnh chứ..
“Vâng vâng, đại nhân tha lỗi, tiểu nhân lập tức rời đi…!”
Tên đó run rẩy quỳ rạp xuống xin tha lỗi, sau đó nhanh chóng tất bật rời đi.
Sau khi giải quyết cái đuôi phiền phức, Mộc Chiến cũng đi đến khu chợ giao dịch. Hắn vốn dĩ cũng muốn g·iết tên theo đuôi, nhưng thiết nghĩ, mình làm như thế dễ dàng bị người hướng đến. Viêm gia thiếu chủ bọn hắn cũng chỉ muốn tìm tin tức của mình, nhưng mình lại có tin tức gì chứ.
Vì thế, càng không cần gây chuyện phiền toái càng tốt.
Khu chợ giao dịch nằm giữa lòng Thiên Lang Thành. Khi bước vào chợ, khung cảnh rực rỡ sắc màu hiện ra trước mắt. Ánh nắng mặt trời chiếu rọi qua những tán cây, tạo nên những mảng sáng tối đan xen, khiến không khí nơi đây thêm phần sinh động.
Các gian hàng được dựng lên từ những tấm vải màu sắc sặc sỡ, phản chiếu ánh sáng lung linh, với những sản phẩm bày biện phong phú từ đan dược, linh thạch cho đến các bảo vật kỳ lạ. Mùi hương của các loại thảo dược và những món ăn đường phố quyến rũ hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian vừa thơm ngon vừa kích thích.
Tiếng ồn ào của người bán hàng rao bán, người mua mặc cả vang lên như một bản hòa tấu sinh động. Những tiếng cười nói, tiếng chân đi lại, cùng với tiếng v·a c·hạm của các vật phẩm khiến cho không khí trở nên sôi động hơn bao giờ hết. Những gã tu sĩ cao lớn, bệ vệ cùng những thiếu nữ xinh đẹp đều tỏa ra một sức hấp dẫn riêng, tạo nên bầu không khí không chỉ nhộn nhịp mà còn đầy màu sắc.
Mộc Chiến khéo léo biến hóa hình dáng của mình để phù hợp với không khí của chợ giao dịch. Hắn bỏ đi bộ y phục tinh xảo, thay vào đó là một bộ quần áo giản dị, có phần cũ kỹ nhưng vẫn giữ được vẻ gọn gàng. Chiếc áo choàng màu nâu nhạt che đi phần lớn thân hình, giúp hắn dễ dàng hòa mình vào dòng người tấp nập.
Để tăng thêm phần kín đáo, hắn dùng một mảnh vải mỏng quấn quanh đầu, tạo thành một chiếc khăn che mặt, chỉ để lộ ra đôi mắt sáng quắc, đầy trí tuệ. Vẻ ngoài này khiến hắn trở nên bình thường, không khác gì những tu sĩ khác đến chợ giao dịch để mua bán.
Trên tay, Mộc Chiến cầm theo một túi nhỏ, bên trong chứa số lượng đan dược mà hắn đã cất công luyện chế. Với sự khéo léo, hắn sắp xếp các loại đan dược vào bên trong một chiếc hộp gỗ cũ kỹ, được đánh bóng vừa phải, tạo cảm giác như đây là một món hàng đã qua sử dụng nhiều lần.
Hắn không hề để lộ thực lực của mình, vẫn giữ nguyên cảnh giới Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, không khiến người nào chú ý.
Mộc Chiến chọn một góc nhỏ trong chợ giao dịch, nơi mà ánh sáng chiếu rọi vừa đủ để khiến các loại đan dược trên bàn trở nên lấp lánh. Hắn nhẹ nhàng mở chiếc hộp gỗ, để lộ ra những viên đan dược được xếp ngay ngắn bên trong. Mùi hương thơm ngát của các loại dược liệu tự nhiên tỏa ra, khiến không khí xung quanh thêm phần quyến rũ.
Chưa đầy một lát, một tên tu sĩ mặc bộ y phục xanh lá, có vẻ là một người mới vào nghề, bước tới với ánh mắt tò mò. Hắn dừng lại bên quầy của Mộc Chiến, chăm chú quan sát các viên đan dược, đôi mắt mở to ngạc nhiên.
“Ồ, đan dược này…!” Tên tu sĩ kêu lên, ngón tay chỉ vào một viên đan dược có màu vàng rực, “Đây chẳng phải là Hồi Khí Đan sao? Mà sao lại có vẻ ngoài tinh xảo như vậy? Ngươi đã luyện chế nó bằng cách nào?”
Mộc Chiến nở một nụ cười tự tin, bình tĩnh. “Đúng vậy, đây là Hồi Khí Đan. Tại hạ đã bỏ ra không ít thời gian và công sức để chế tạo nó. Chỉ cần một viên là có thể phục hồi khí lực một cách nhanh chóng. Hơn nữa, dược hiệu trong đan dược cao hơn nhiều so với thị trường.”
Tên tu sĩ nghe vậy thì càng thêm hứng thú, hắn ngắm nghía những viên đan dược khác, nhưng khi thấy giá cả ghi trên bảng thì sắc mặt hắn bỗng biến đổi. “Một ngàn linh thạch hạ phẩm? Giá này… có vẻ hơi cao, nhưng nếu dược hiệu cao đúng như ngươi nói…”
Chưa kịp nói hết câu, một nhóm tu sĩ khác cũng đã phát hiện ra quầy hàng của Mộc Chiến. Một người trong nhóm, một nam tử có vẻ ngoài dạn dày, với ánh mắt sắc sảo, bước lên trước. “Đợi đã! Ngươi là kẻ nào? Tại sao lại dám bán đan dược với giá cao ngất như vậy?”
Mộc Chiến khẽ nhếch mép, trong lòng không khỏi phấn khích. Hắn đã dự đoán được phản ứng này và sẵn sàng đối phó. “Ta không có ý làm mất lòng ai cả. Nhưng nếu các vị muốn kiểm chứng, hãy thử dùng một viên đan dược này. Chỉ cần một viên thôi, sẽ không làm các vị thất vọng.”
Lời nói của hắn khiến không khí trở nên căng thẳng. Các tu sĩ xung quanh đều chăm chú nhìn vào quầy hàng của Mộc Chiến, tò mò về phẩm chất của những viên đan dược. Một tên trong nhóm liền tiến lên, gã đưa tay cầm một viên hồi khí đan, ánh mắt đầy nghi hoặc nhưng cũng không kém phần hào hứng.
Mộc Chiến âm thầm nhếch môi, trong lòng đã có kế hoạch sẵn. Hắn biết rằng nếu tên tu sĩ này dùng thử đan dược, hắn sẽ thu hút được sự chú ý lớn hơn từ những người xung quanh, và đây chính là thời điểm mà hắn chờ đợi để bắt đầu cuộc giao dịch thuận lợi.
Tên tu sĩ vừa dùng viên Hồi Khí Đan, trong khoảnh khắc, sắc mặt hắn lập tức trở nên đặc sắc. Hắn cảm nhận được dòng khí lực ấm áp lan tỏa khắp cơ thể, như một cơn sóng dồn dập cuốn trôi mệt mỏi và kiệt sức. Chỉ trong chốc lát, hơi thở của hắn trở nên đều đặn và mạnh mẽ hơn.
“Đúng là hàng thật giá thật!” Hắn không kiềm chế được, hét lớn lên, “Viên Hồi Khí Đan này đúng là tuyệt phẩm! Ta cảm nhận linh khí trong cơ thể hồi phục được tận bốn thành!”
Giọng nói của hắn vang vọng khắp chợ giao dịch, khiến mọi ánh mắt đổ dồn về phía quầy hàng của Mộc Chiến. Không khí xôn xao như b·ị đ·ánh thức, hàng loạt tu sĩ khác bắt đầu bàn tán râm ran.
“Thật sao? Lần đầu tiên thấy đan dược có hiệu quả cao đến vậy!” Một tu sĩ khác lên tiếng, vừa nhướng người lại gần quầy hàng.
Mộc Chiến thầm nghĩ, tám thành dược hiệu mà hiệu quả không cao thì cũng thôi, khỏi luyện đan cho khoẻ.
“Các vị, đan dược của ta đều được chế tạo với chất lượng tốt nhất. Hơn nữa, ta có sẵn nhiều loại khác nhau!” Mộc Chiến chớp lấy thời cơ, giọng nói đầy tự tin và cuốn hút.
Lập tức hắn vung tay ba viên đan dược chín thành dược hiệu ra. Ba viên Tụ Khí Đan, Hồi Xuân Đan, Hồi Khí Đan vàng rực lấp lánh trong tay hắn khiến chúng tu sĩ ánh mắt sáng rực lên.
“Ta, để ta..!”
“Cút, để cho ta, ta ra giá gấp đôi!!”
“Gấp đôi, đồ nghèo khỉ, ta ra giá gấp ba!!”
Mộc Chiến thấy đám người nhao nhao như vậy, liền hô to: “Được rồi, ai cũng có phần, xếp hàng đi..!!”