“Quản sự, ngài có chắc là dị thuộc tính hay không? Nếu như là dị thuộc tính thật, sao bổn Các không tự đi tìm mà lại đem bán ở đấu giá hội thế này?”
Bọn hắn dứt lời câu hỏi làm cho đám người ở đây tỉnh mộng lại. Đúng a, nếu thật là dị thuộc tính, Thiên Bảo Các vậy mà không phải cường giả đi săn lùng, mà đem đi bán thông tin có ý gì? Chẳng lẽ có ẩn tình gì sao?
Khúc Hà quản sự nghe vậy, không chút lúng túng nào đáp, hiển nhiên đã chuẩn bị trước sẵn cho câu hỏi như này.
“Thật không giấu gì chư vị, khi bổn Các tìm ra được địa đồ này, cũng đinh ninh theo thông tin tại mộ cổ lưu lại là có dị thuộc tính, cho nên bổn Các đã phái người truy tìm rất lâu.”
“Nhưng dù tìm kiếm thế nào, bổn Các cũng không thể định hình được địa đồ này là như thế nào, bổn Các chỉ có thể khẳng định, địa đồ này không nằm ở Thiên Võ Đại Lục.”
Hít, đám người hít một ngụm hơi lạnh.
Địa đồ này lại không phải chỉ về Thiên Võ Đại Lục?
Chẳng lẽ là phía ngoài Hải Ngoại sao?
Hải Ngoại chứa thứ gì, có tồn tại gì bọn hắn đều không biết. Nhưng những thứ không biết, dễ sinh ra lòng kinh sợ với những thứ đó.
“Thế nên, bổn Các quyết định bán đi tấm địa đồ này, hi vọng nó sẽ gặp được người hữu duyên!”
Khúc Hà quản sự lại cất tiếng, hiển nhiên không phải Thiên Bảo Các bọn hắn không muốn tìm dị thuộc tính, mà lực bất tòng tâm a.
“Vậy giá nó như thế nào, Khúc Hà quản sự?!”
Một giọng nói vang lên giữa đấu giá hội, tựa như sấm rền giữa trời cao, ẩn chứa uy nghi của một bậc đế vương đã trải qua hàng vạn năm tu hành. Thanh âm mang theo trọng lượng của thời gian và quyền lực, từng chữ một như được khắc sâu vào không gian, khiến người nghe không khỏi cảm thấy áp lực nặng nề.
Nơi phát ra âm thanh trong đấu giá hội là một khán đài cao ngất, vị trí trung tâm của đại sảnh. Không gian xung quanh khán đài được bao phủ bởi một lớp hào quang mờ ảo, tựa như có một trận pháp thượng cổ ẩn giấu bên trong, bảo vệ người ngồi trên đó khỏi những ánh mắt dòm ngó, khiến cho khí tức của người nọ trở nên mơ hồ và không thể dò xét.
Lúc này, Thương Khuyết đang ngồi trong gian phòng, nghe thấy thanh âm này liền ngây như phỗng một phen. “Giọng nói này…”
“Thành chủ Thành Thương Lang, Thương Khuyết bái kiến Sơn Vân Đại Đế!”. Ngay lập tức, Thương Khuyết không ngần ngại lao ra khỏi khán phòng, hướng về phía khán đài quỳ một gối cúi chào một tiếng.
Đám tu sĩ nghe thấy tiếng của Thương Khuyết thành chủ, run rẩy kinh hãi một phen. Không nghĩ đến, có thể nghe được thanh âm của một trong những đại nhân vật quát tháo phong vân của Thiên Võ Đại Lục tại nơi này.
Sơn Vân Đại Đế, một trong mười cường giả mạnh nhất Thiên Võ Đại Lục.
Thế là tất cả tu sĩ đều nhao nhao quỳ một gối xuống kính chào Sơn Vân Đại Đế. Ngay cả Từ Thanh Vân, Từ Lâm Nguyệt, Viêm Thiên Long, Viêm Hạo đang trong khán phòng, đều lao ra quỳ một gối với bậc đế vương.
Sơn Vân Đại Đế a, nhân vật cỡ này lại đến Thương Lang Thành, đủ cho thấy địa đồ dị thuôc tính hấp dẫn với tu sĩ cỡ nào.
Bên trong khán đài, ngồi một thân ảnh cả thân người bao trùm trong một bộ long bào thêu chỉ vàng rực rỡ, hình rồng uốn lượn giữa mây trời. Mỗi lần ngài khẽ động, ánh sáng linh quang tỏa ra từ long bào, lấp lánh như những dải ngân hà, khiến cả đại điện rực sáng huy hoàng.
Sơn Vân Đại Đế ngồi đó, tựa như núi cao bất động, đôi mắ hắn khép hờ, tựa như đang lắng nghe từng lời chào kính vọng lại.
Không khí đang cực kì trang nghiêm, bỗng một giọng điệu châm chọc vang lên, mang theo sắc thái ngạo nghễ đầy khiêu khích, tựa như lửa cháy lan trên cánh đồng khô cằn, âm ỉ mà không thể dập tắt. Mỗi từ hắn thốt ra đều được bao phủ bởi một lớp ý vị mỉa mai, xen lẫn sự khinh miệt ẩn sâu, làm kẻ khác cảm thấy khó chịu mà không cách nào phản bác.
“Chậc chậc, cũng thật là uy nghiêm đấy, Sơn Vân Đại Đế.” Giọng nói của hắn nhấn nhá từng chữ, như thể mỗi lời hắn nói đều là một nhát đao ngấm ngầm cắt vào lòng tự tôn của người khác.
Sơn Vân Đại Đế đang chuẩn bị đáp lại thần dân, liền nghe thấy những lời châm chọc của Hỏa Vân Đại Đế, hừ lạnh một tiếng, âm thanh sắc bén như dao cắt không khí, khiến không gian bỗng chốc trở nên nặng nề.
“Thế nào, tên mây c·háy n·hà ngươi không lông bông ở đế quốc Hoả Vân, chạy sang thành trì của ta lại làm gì?”
“Khặc khặc, Sơn Vân ngươi bớt đùa, Thiên Bảo Các đánh tiếng địa đồ dị thuộc tính, ta mà không đến, chờ ngươi đạt được nó liền cấp tốc khởi binh về Hoả Vân Đế Quốc của ta!”
Hỏa Vân Đại Đế cười lạnh một tiếng, tiếng cười rực lửa vang vọng khắp đấu giá hội, chẳng chút khiêm nhường, mà ngược lại, càng làm không khí thêm căng thẳng.