Ngay khi không khí giữa hai vị Đại Đế căng thẳng đến mức như sắp bùng nổ, một tiếng ho khụ khụ già nua bất ngờ vang lên, phá vỡ bầu không gian đầy sát khí. Âm thanh nhẹ nhàng nhưng mang theo một sức ép vô hình, giống như cơn gió từ ngàn năm trước thổi đến, không vội vàng nhưng lại làm cho mọi thứ dừng lại.
“Khụ… khụ…” Giọng nói già cỗi, nhưng mỗi âm thanh lại khiến không khí lạnh dần, như nhắc nhở mọi người rằng kẻ phát ra tiếng ho này không phải là người dễ xem thường.
Ngay lập tức, tất cả ánh mắt trong đấu giá hội đều hướng về một góc khuất, nơi một bóng dáng lão nhân già nua ngồi tựa vào ghế, khí tức mờ ảo nhưng sâu thẳm như biển cả vô biên. Mặc dù lão nhân trông có vẻ yếu ớt, nhưng sự hiện diện của lão giống như một ngọn núi khổng lồ sừng sững giữa cõi nhân gian, không thể bị lay động.
“Chư vị, đấu giá tiếp tục như thế nào? Lão phu cũng có hứng thú một chút với địa đồ này đấy!”
Ánh mắt già nua của lão thoáng qua hai vị đại đế, nhưng không mang theo chút uy áp cố ý nào, dường như chỉ là cái nhìn hờ hững, uể oải. Thế nhưng, chỉ cần một cái nhìn đó cũng đủ để khiến Sơn Vân và Hỏa Vân cảm nhận được sự bất phàm của lão. Cả hai lập tức thu hồi khí thế, không bộc phát thêm chút sát ý nào.
“Hóa ra là Lăng Vân Viện Trưởng! Không ngờ hôm nay lại có duyên diện kiến ngươi tại đây.”
“Lăng Vân, không nghĩ đến ngươi vậy mà cũng đến. Hảo, nếu ngươi đã lên tiếng, ta cũng cho ngươi một phần mặt mũi!”
“Được rồi, tiếp tục thôi!”. Lăng Vân Viện Trưởng phất tay hướng Khúc Hà quản sự nói một tiếng, sau đó ý vị thâm trường nhìn qua Mộc Chiến một chút.
Ánh nhìn ấy không hề sắc bén, nhưng lại như một lưỡi dao vô hình cắt qua không gian, mang theo khí tức sâu thẳm và cổ xưa. Mộc Chiến cảm thấy toàn thân chấn động, như thể linh thức của lão đã xuyên thấu tận gốc rễ hắn, nhìn thấu tất cả những gì hắn muốn ẩn giấu. Dù có “Hóa Nhân Quyết” che giấu khí tức thiên mệnh nguyên chủng, trước ánh mắt này, Mộc Chiến vẫn có cảm giác không thể nào giấu được toàn bộ bí mật của mình.
Tuy nhiên, ánh mắt của lão chỉ thoáng qua rồi nhanh chóng biến mất, không lưu lại chút dấu vết, như thể việc lão nhìn về phía Mộc Chiến chỉ là một sự tình cờ vô hại.
Không biết là lão già này nhìn ra cái gì.. hi vọng không phải như hắn nghĩ.. Mộc Chiến ánh mắt lấp loé, không hi vọng lão già này nhìn ra mình là một Thiên Mệnh Nguyên Chủng, nếu không dù phải dùng tất cả biện pháp, cũng phải g·iết c·hết lão.
Bí mật này, không nên để bị lộ a..
Lúc này Khúc Hà quản sự mới ngớ người, không nghĩ đến buổi đấu giá hội nho nhỏ này lại dẫn đến sự hứng thú của nhiều cường giả như thế này.
Mà không chỉ Khúc Hà quản sự, toàn bộ tu sĩ ở đây đã hoá đá, những nhân vật cấp bậc bọn hắn chỉ có thể nghe thông qua những lời đồn đại, những nhân vật thuộc cấp bậc truyền thuyết trong lòng bọn hắn, toàn bộ đều hội tụ tại buổi đấu giá này.
Khúc Hà quản sự lắc đầu cười khổ không thôi, không hiểu ý của tổng bộ Thiên Bảo Các khi đem địa đồ này về vị trí của hắn cho lắm. Những nhân vật cấp bậc này, một quản sự nho nhỏ như hắn cơ bản là không có mặt mũi để nói chuyện với bọn họ đâu.
Ho khụ khụ lấy lại tinh thần một chút, Khúc Hà quản sự bắt đầu nói tiếp:
“Lần này, tổng bộ Thiên Bảo Các truyền lời, địa đồ này không có giá khởi điểm, tuỳ thuộc vào chư vị ở đây định giá, bây giờ bổn Các xin được phép bắt đầu.”
Thương Khuyết, Từ Thanh Vân, Viêm Thiên Long ba người bọn hắn liếc mắt nhìn nhau cười khổ, đấu giá hội cỡ này, bọn hắn cũng không dám manh động lên tiếng a.
Lúc này, Lăng Vân viện trưởng của Lăng Vân Học Viện khẽ cười nhạt, giơ tay ra giá đầu tiên:
“Ba vạn linh thạch trung phẩm!”
Cả hội trường rộ lên, đây là mức giá cực cao ngay từ đầu, linh thạch trung phẩm đấy, bọn hắn không bao giờ có thể có tài phú như thế này đâu.
Một linh thạch trung phẩm, có thể quy đổi được một ngàn linh thạch hạ phẩm, mà một linh thạch thượng phẩm có thể quy đổi được một ngàn linh thạch trung phẩm.
Giá quy đổi là như thế, nhưng không có ai lại có thể cầm một ngàn linh thạch hạ phẩm thành trung phẩm được. Đơn giản là vì linh khí trong linh thạch trung phẩm tinh khiết hơn rất nhiều so với linh thạch hạ phẩm.
Chỉ trong một lần, Lămg Vân Viện Trưởng đã kêu lên tận ba vạn linh thạch trung phẩm, có thể thấy hắn tài đại khí thô như thế nào.
Tuy nhiên, trước khi mọi người kịp bàn tán thêm, một tiếng cười vang lên đầy uy nghi từ phía trên:
“Bốn vạn linh thạch trung phẩm!”
Giọng nói vừa cất lên đã khiến tất cả tu sĩ trong đại sảnh đều biến sắc, ai nấy đồng loạt quay đầu nhìn về phía nơi phát ra giọng nói. Đó chính là Sơn Vân Đại Đế.
“Lăng Vân Viện Trưởng, ta biết tấm địa đồ này không chỉ có giá trị với ta, mà cả với Lăng Vân Học Viện của ngươi. Dù thế, ta vẫn sẽ không từ bỏ nó.”
Lăng Vân viện trưởng khẽ nhíu mày, nhưng không nói thêm gì, chỉ âm thầm cân nhắc. Trong khi đó, từ phía khác, Hỏa Vân Đại Đế cũng không kém cạnh gì.
“Năm vạn linh thạch trung phẩm!”
Lời vừa dứt, ngọn lửa hừng hực bùng lên xung quanh Hỏa Vân, như một cách khẳng định khí phách của mình.
Cả đại sảnh chìm vào im lặng, sự căng thẳng gần như làm mọi người nghẹt thở. Những ánh mắt đầy lo lắng hướng về Sơn Vân, chờ đợi phản ứng của vị đại đế quyền uy.
Sơn Vân nhếch môi, đôi mắt lóe lên tia sáng lạnh lẽo, hắn thản nhiên phất tay, một luồng khí tức mạnh mẽ cuộn trào, toàn bộ không gian rung chuyển. Rồi, giọng nói đầy quyền uy của hắn vang vọng khắp hội trường:
“Sáu vạn linh thạch trung phẩm! Ai dám đấu với ta?”
Cả đại sảnh như bị một cơn bão cuốn qua. Những tu sĩ nhỏ yếu bên dưới lập tức cúi đầu, không dám đối mặt. Những kẻ khác cũng thầm hiểu rằng, đối đầu với Sơn Vân Đại Đế trong hoàn cảnh này chính là tự chuốc lấy diệt vong.
Sự kiêu ngạo và tự tin của Sơn Vân là điều không ai dám phủ nhận. Trong khoảnh khắc, không khí trở nên yên lặng đến đáng sợ, không một ai dám lên tiếng đối giá.
Với sáu vạn linh thạch trung phẩm, Sơn Vân đã gần như nắm chắc tấm địa đồ trong tay. Nhưng đằng sau ánh mắt lạnh lùng đó, hắn cũng biết rõ rằng, bảo vật quý giá như thế này sẽ không chỉ dừng lại ở những cuộc đấu giá bình thường, mà còn mở ra những cuộc tranh đoạt khốc liệt sau đó…
Lăng Vân viện trưởng nghe vậy, đôi mắt sâu thẳm khẽ lóe lên, vẻ mặt thản nhiên nhưng không giấu được chút hứng thú. Khẽ nhấc chén trà bên cạnh, ông nhẹ nhàng nói, không chút vội vã:
“Sơn Vân Đại Đế thật biết cách ép người. Địa đồ này quả là bảo vật hiếm có, nhưng sáu vạn linh thạch trung phẩm, cũng không phải là con số nhỏ. Tuy nhiên…”
Dừng lại một chút, ông nhìn thẳng vào Sơn Vân, giọng nói bình thản nhưng mang theo sự sắc sảo không kém:
“Cái gì thuộc về ta, sẽ không dễ dàng rơi vào tay kẻ khác. Nhưng nếu Đại Đế đã muốn như vậy, ta cũng không miễn cưỡng. Đấu giá là đấu trí, không phải đấu quyền. Nếu ngươi nhất định muốn tấm địa đồ này, chỉ e là vẫn cần thêm chút thành ý.”
“Tám vạn linh thạch trung phẩm!”
Cả hội trường lặng đi trong giây lát. Dù giọng nói của Lăng Vân không mang theo vẻ khiêu khích, nhưng ẩn ý bên trong vô cùng rõ ràng. Hắn không dễ dàng bị lay chuyển, và cũng không bị dọa nạt bởi danh tiếng của bất kỳ ai, kể cả Sơn Vân Đại Đế.
Sơn Vân nghe xong, khẽ cười. Nụ cười có phần lạnh lùng nhưng vẫn giữ được phong thái của một quân vương. Hắn không e ngại, nhưng cũng không muốn cuộc đấu giá trở nên căng thẳng hơn cần thiết. Bởi vậy, hắn đáp lại bằng giọng điệu ôn hòa hơn, nhưng vẫn giữ nguyên sự cứng rắn:
“Viện trưởng quả thật cao minh, nhưng bản đế không chỉ đến đây để thỏa mãn lòng hiếu kỳ. Tấm địa đồ này, bản đế chắc chắn phải có. Thành ý ư? Được thôi, ta ra giá… mười vạn linh thạch trung phẩm!”
Cả hội trường r·úng đ·ộng, mười vạn linh thạch trung phẩm không chỉ là một con số khổng lồ mà còn là minh chứng cho sự quyết tâm tuyệt đối của Sơn Vân Đại Đế.