Thần Thụ Chí Tôn

Chương 54: Dị Biến



Chương 52: Dị Biến

Ngay sau khi Sơn Vân Đại Đế tuyên bố mức giá mười vạn linh thạch trung phẩm, không khí trong đấu giá hội đã trở nên nặng nề, tưởng như không còn ai dám lên tiếng tranh đoạt. Nhưng chính vào khoảnh khắc đó, một biến cố bất ngờ xảy ra.

Từ một góc tối trong đại sảnh, bỗng xuất hiện một luồng sát khí vô hình, cắt ngang không gian. Tiếng v·út sắc bén xé gió vang lên, khiến tất cả tu sĩ đồng loạt quay lại. Một bóng đen mặc hắc y xuất hiện trong tích tắc, tốc độ nhanh đến mức chỉ như một cái chớp mắt, đã đứng ngay trước bàn đấu giá, khí tức hùng hậu bao trùm khắp nơi.

“Thật thú vị!”

Giọng nói của hắc y nhân vang lên lạnh lẽo, tựa như cắt qua màn sương giá buốt. Không một ai kịp phản ứng, trước khi thanh kiếm sắc bén trong tay hắn lóe lên, vung xuống như sấm chớp, nhằm thẳng vào Khúc Hà quản sự đang cầm tấm địa đồ.

“Xoẹt!”

Trong chớp mắt, máu bắn tung tóe. Khúc Hà quản sự ngã gục xuống ngay tức khắc, không kịp phản ứng. Hắc y nhân nhanh chóng nắm lấy tấm địa đồ, khiến mọi tu sĩ trong đại sảnh hít thở cũng khó khăn.

Cả hội trường chìm trong cơn chấn động. Khí tức của hắc y nhân mạnh mẽ đến mức khiến không ít tu sĩ thực lực thấp cảm thấy áp lực đè nặng, như thể họ đang đối mặt với một cơn bão dữ dội sắp ập tới.

“Linh Anh Cảnh cường giả ?!?!!”

Sơn Vân Đại Đế lập tức đứng bật dậy, sát khí bùng lên như sóng lớn, đôi mắt hổ phách ánh lên sự tức giận tột cùng. Khí tức Linh Anh Cảnh đỉnh phong từ hắn lan tỏa, khiến sàn đá dưới chân hắn nứt ra từng mảnh. Không ai có thể xem thường uy lực của một vị Đại Đế!

“Kẻ nào dám làm loạn giữa đấu giá hội của ta!”

Hắc y nhân không hề nao núng trước khí thế của Sơn Vân. Hắn chỉ khẽ liếc nhìn, trong ánh mắt không có lấy một tia e ngại, thậm chí có chút khinh miệt. Cầm chặt tấm địa đồ trong tay, hắn cười nhạt, giọng nói đầy uy h·iếp:



“Sơn Vân Đại Đế, mười vạn trung phẩm linh thạch sao? Nhiều đấy, giàu đấy. Đáng tiếc, tấm địa đồ này không thuộc về ngươi. Nếu muốn nó, hãy đến mà đoạt! Khặc khặc!”

Lời nói của hắc y nhân chẳng khác nào một lời thách thức. Hắn không chỉ c·ướp bảo vật ngay trước mắt mọi người mà còn trực tiếp khiêu chiến với Sơn Vân, một vị Đại Đế nổi danh khắp Sơn Vân Đế Quốc. Hành động này quả thực đã khiến toàn bộ đại sảnh chìm trong kinh hãi.

Lăng Vân viện trưởng ngồi yên lặng nãy giờ cũng khẽ nhíu mày, ánh mắt chăm chú quan sát hắc y nhân. Hắn cảm giác, chuyện không hay nào đó sắp sửa xảy ra.

Sơn Vân Đại Đế quát lớn, giọng nói như sấm rền:

“Ngông cuồng!”

Ngay khi câu nói vừa dứt, thân hình hắn bùng lên trong một cơn bão mây lập tức bùng nổ, tràn ngập cả hội trường, trực tiếp lao tới chỗ hắc y nhân với tốc độ kinh người. Thế nhưng, điều không ngờ là hắc y nhân không hề né tránh, chỉ đứng yên tại chỗ, chờ đợi một chiêu này.

Khi Sơn Vân chỉ còn cách hắn vài trượng, hắc y nhân đột ngột vung tay, một đạo kiếm khí vô hình bắn ra, v·a c·hạm với cơn lốc của Sơn Vân, tạo nên một âm thanh chấn động vang dội khắp đại sảnh.

“Ầm!”

Lực lượng kinh hồn bạt vía từ hai bên v·a c·hạm khiến mặt đất rung chuyển, không ít tu sĩ trong hội trường bị chấn động mạnh đến mức văng ra xa. Nhưng giữa cơn cuồng phong, hắc y nhân vẫn đứng vững như một ngọn núi sừng sững, hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi công kích của Sơn Vân.

Hắn cười lạnh:



“Sơn Vân Đại Đế, xem ra ngươi chỉ có vậy. Nếu muốn cản ta, ngươi còn kém xa!”

Câu nói này khiến cả đại sảnh sững sờ, Sơn Vân Đại Đế lại bị một tu sĩ vô danh nhục mạ ngay trước mặt tất cả mọi người! Sắc mặt Sơn Vân đỏ bừng lên vì giận dữ, nhưng hắn không thể không thừa nhận rằng kẻ trước mặt này thực lực quả thực không tầm thường.

Ngay khi hai bên đang giằng co, hắc y nhân bất ngờ quay người, nhanh như một tia chớp, lao thẳng ra khỏi đại sảnh, biến mất vào màn đêm. Trước khi đi, hắn chỉ để lại một câu nói lạnh lẽo vang vọng trong không gian:

“Muốn tấm địa đồ này? Có gan thì đến!”

Hắn đi mất, nhưng dư âm của cuộc giao chiến vẫn còn vang dội trong lòng mọi người. Sơn Vân Đại Đế đứng sững giữa đại sảnh, đôi mắt rực cháy đầy sát ý, nhưng hắn hiểu rằng kẻ này không phải là đối thủ dễ đối phó.

Trong khi đó, không ai nhận ra rằng trong một góc khuất, Mộc Chiến đã chứng kiến toàn bộ sự việc, đôi mắt lóe lên tia suy tư.

Từ lúc đầu, hắn đã cảm thấy việc xuất hiện của các chư cường giả này ở một thành trì nho nhỏ này là không hợp lẽ thường tí nào. Thêm nữa, tại sao Thiên Bảo Các không để địa đồ quý hiếm này tại buổi đấu giá hội ở tổng bộ?

Rõ ràng nếu để nó ở tổng bộ đấu giá, các đại tộc lớn, các thế lực hàng đầu có thể đến và đấu giá tấm địa đồ, giá không chỉ vỏn vẹn là mười vạn linh thạch trung phẩm. Thiên Bảo Các đang có ý gì đây?

Giữa lúc không khí trong đấu giá hội đang căng thẳng đến nghẹt thở, một bóng người từ cửa chính nhẹ nhàng bước vào, mang theo luồng khí trầm ổn nhưng không kém phần uy nghi. Đó chính là Thiên Bảo Các phó các chủ, một trong những nhân vật cao tầng quyền lực nhất của Thiên Bảo Các, người mà không một ai trong thành dám xem thường.

Hắn mặc trường bào màu lam thẫm, ánh mắt bình thản nhưng lại tỏa ra sự sắc bén khó lường. Dù chỉ xuất hiện âm thầm, nhưng tất cả tu sĩ có mặt đều cảm nhận được khí tức của hắn vô cùng thâm sâu, khó mà đoán định. Ngay khi nhận ra thân phận của kẻ vừa bước vào, cả hội trường như đột ngột im lặng.

“Thiên Bảo Các phó các chủ!”

Một số tu sĩ không kìm được khẽ thì thầm, nhưng chẳng ai dám tỏ vẻ khinh thị. Thiên Bảo Các vốn là thế lực lớn mạnh, bao trùm khắp Sơn Vân Đế Quốc, nắm giữ tài nguyên, bảo vật và quan hệ với vô số thế lực lớn. Phó các chủ của họ chính là một nhân vật mà không ai dám đắc tội, kể cả Sơn Vân Đại Đế, Hoả Vân Đại Đế hay Lăng Vân viện trưởng cũng không tuỳ tiện đắc tội hắn.



Hắn khẽ gật đầu, rồi chậm rãi lên tiếng, giọng nói như dòng suối mát nhưng ẩn chứa uy quyền tuyệt đối:

“Chư vị, nghe ta nói một chút!”

Lời nói vừa dứt, toàn bộ khí tức trong đại sảnh như bị một luồng áp lực vô hình đè nặng xuống. Ngay cả Sơn Vân Đại Đế, Hoả Vân Đại Đế và Lăng Vân viện trưởng cũng phải thu liễm khí tức của mình, nhìn về phía Thiên Bảo Các phó các chủ với chút kiêng dè. Rõ ràng, với thân phận của hắn, dù không phải là nhân vật mạnh nhất trong hội trường, nhưng quyền lực của Thiên Bảo Các là không thể coi thường.

“Hừ! Thiên Bảo Các các ngươi làm ăn như thế này, không quản nổi một Linh Anh Cảnh vào làm loạn?”. Sơn Vân trừng mắt hổ về phía Thiên Bảo Các phó các chủ, hiển nhiên hắn rất tức giận khi địa đồ dị thuộc tính gần đến tay nhưng lại bị kẻ khác hớt tay trên.

Phó các chủ quay người về phía Sơn Vân, ánh mắt thoáng qua một tia nhẹ nhàng nhưng không thiếu phần sắc bén:

“Sơn huynh đừng kích động, tránh đả thảo kinh xà, thật vất vả bày rập bố trận mà để con mồi chạy thoát thì thật là không hay a!”

Lời nói này không chỉ là cảnh cáo cho những kẻ âm mưu, mà còn là lời nhắc nhở Sơn Vân Đại Đế đừng hành động thiếu suy nghĩ. Mặc dù phó các chủ thể hiện sự tôn trọng, nhưng uy nghi của Thiên Bảo Các tuyệt đối không cho phép bất cứ ai xem thường.

Sơn Vân nghe vậy, ánh mắt lóe lên một tia tức giận, nhưng hắn biết rõ Thiên Bảo Các không phải là đối tượng có thể tùy ý đối đầu. Dù vậy, hắn vẫn giữ nguyên vẻ ngoài điềm tĩnh, gật đầu đáp lại:

“Phó các chủ có ý gì? Tên này lấy địa đồ dị thuộc tính là m·ưu đ·ồ của ngươi? Ngươi nói thật đấy chứ?”

Phó các chủ nhẹ nhàng cười nhạt:

“Yên tâm, tất cả đã nằm trong kế hoạch của ta! Sơn huynh hãy cứ bình tĩnh đã!”

Vừa dứt lời, hắn phất nhẹ tay, một luồng linh khí lập tức bay ra, biến thành một lá phù màu vàng kim, lơ lửng giữa không trung. Lá phù này tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bao trùm toàn bộ đấu giá hội, lập tức phong bế mọi lối thoát, không để kẻ nào có thể rời đi mà không qua sự kiểm soát của Thiên Bảo Các.