Thần Thụ Chí Tôn

Chương 58: Thanh Mộc Đạo Nhân Truy Đuổi



Chương 56: Thanh Mộc Đạo Nhân Truy Đuổi

Nhưng dù là thế, chim c·hết vì ăn, n·gười c·hết vì tiền. Chấn nh·iếp của Linh Anh Cảnh tu sĩ không thể làm chùng bước chúng tu sĩ ở đây. Chỉ trong nháy mắt, từng bóng người nhanh như chớp lao vọt ra khỏi cửa thành.

Cả bầu trời Thương Lang Thành bỗng chốc đầy rẫy bóng người, bọn họ như kiến vỡ tổ, chen chúc nhau thoát ra ngoài, không khác gì dòng lũ cuồn cuộn tràn xuống, phóng thẳng về phía khu vực Hoang Cổ Sâm Lâm.

Những kẻ mạnh nhất, tu sĩ Hóa Đan Cảnh, dẫn đầu, linh quang tỏa sáng khắp bốn phương, khí tức cuồng dã tràn ngập, tựa như rồng thần quẫy động.

Mỗi bước đi của họ đều nhanh như sấm sét, dùng thân pháp tuyệt đỉnh vượt lên trước tất cả, không ai dám cản đường. Ánh mắt họ sắc bén, lạnh lùng, chỉ có kỳ bảo trong tầm ngắm, không quan tâm đến kẻ yếu đằng sau.

Phía sau là tu sĩ Dung Huyết Cảnh và Tụ Linh Cảnh, mặc dù thân pháp không thể so với Hóa Đan Cảnh, nhưng bọn họ thi triển hết sức bình sinh, như những bóng ma lướt đi giữa đất trời, quyết không bỏ lỡ cơ hội.

Tiếng xé gió vang lên không ngừng, tu sĩ Tụ Linh Cảnh cố gắng đuổi theo, nhưng thân pháp yếu hơn, chỉ có thể nuốt hận nhìn bóng lưng đám cao thủ dần biến mất.

Cả thiên không lúc này đã thành một bức tranh hỗn loạn. Khí tức tràn ngập, áp lực từ cường giả đè nặng, tu sĩ yếu kém bị cuốn vào đám đông, chỉ có thể cố giữ mạng sống mà lao theo dòng người. Những đôi mắt đỏ ngầu, hơi thở gấp gáp, bọn họ như bị hút vào một mê cung tham vọng, không còn biết gì ngoài cuộc đua sinh tử này.

Cửa thành như một cơn lũ khổng lồ, nơi từng đoàn người rời khỏi mà không có lấy một giây chần chừ. Trên mặt đất, từng đội ngũ cưỡi yêu thú, sử dụng pháp bảo phi hành, bụi đất cuốn lên như sương mù, tiếng rống vang của yêu thú, tiếng ầm ầm của pháp bảo nện xuống mặt đất, tất cả hòa vào nhau tạo thành một cơn địa chấn kinh hồn.

Mộc Chiến thở dài một hơi, rồi hắn cũng nhấc chân tiến bước, như một chiếc lá cuốn theo dòng, nhưng là chiếc lá có thể điều khiển gió trời theo ý mình…

…..

Hoang Cổ Sâm Lâm là nơi mà Mộc Chiến đã từng dấn thân, nơi hắn từng sống qua những tháng ngày sinh tử, từng trải nghiệm sự hoang vu, tịch mịch và cả sự sống c·hết ngay trong gang tấc. Nhưng lần này trở lại, tâm thế của hắn đã khác, thực lực đã tiến bộ vượt bậc, với bốn mươi chiếc lá trên thụ tâm, ngang với cường giả Dung Huyết trung kỳ, đủ để hắn tự tin đối diện với bất kỳ nguy hiểm nào trong sâm lâm.

Dù khi tu sĩ lao ra như kiến vỡ tổ ở Thương Lang Thành, Hoang Cổ Sâm Lâm vẫn rất là quá lớn, chỉ đi mấy ngày trời, bên cạnh Mộc Chiến hiện tại đã không còn ai.

Bước vào rừng, gió lạnh thổi qua, cây cối cổ thụ che khuất bầu trời, khí tức yêu thú nặng nề tràn ngập. Mộc Chiến chậm rãi di chuyển, vận khởi Thanh Mộc Hộ Thân - một Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ hắn đã từng mua, từng tia linh lực từ môi trường chung quanh bị thụ tâm của hắn hấp thu, tạo thành một tầng lá mỏng bảo vệ quanh thân.

Mộc Chiến bước giữa rừng sâu, từng bước chân đều giữ nhịp thở nhẹ nhàng, nhưng trong lòng hắn đã sớm cảm nhận được một điều bất thường. Không phải yêu thú mà là một khí tức kỳ quái, mờ ảo nhưng cực kỳ quỷ dị, đã lặng lẽ bám theo hắn từ lúc hắn rời khỏi Thương Lang Thành.

“Thân ảnh này… là ai? Từ khi nào lại theo dõi ta mà không lộ ra bất kỳ sát khí nào?”

Mộc Chiến thầm nghĩ, tâm trí dâng lên sự nghi hoặc. Bởi người này, dù có khả năng che giấu rất tốt, nhưng qua linh giác nhạy bén của Mộc Chiến, hắn vẫn cảm nhận được sự hiện diện này vô cùng rõ rệt. Khí tức không mạnh, chỉ thoảng qua như bóng ma, không hề mang theo ý định công kích, nhưng chính sự lặng lẽ đó lại làm cho hắn không thể thả lỏng cảnh giác.

Trong lúc di chuyển qua những thân cây cổ thụ rậm rạp, Mộc Chiến bất giác thay đổi bước đi, thi triển Mê Tung Bộ, di hình hoán ảnh giữa từng gốc cây như muốn thoát khỏi sự theo dõi.

Nhưng dường như bất kể hắn có đổi hướng, gia tốc hay vòng vèo thế nào, thân ảnh bí ẩn ấy vẫn bám theo một cách thong dong, như thể biết trước mọi hành động của hắn.

Trong lòng có kế, Mộc Chiến không trực tiếp đối đầu mà tiếp tục di chuyển, nhưng lần này hắn cố ý dẫn dụ thân ảnh kia vào một vùng trũng trong rừng, nơi mà linh khí đặc quánh. Mặt đất phủ kín lá khô, tiếng rì rào từ những cơn gió lạnh thổi qua, tưởng chừng tĩnh mịch nhưng đầy nguy hiểm tiềm tàng.

Đột nhiên, từ trên một cành cây cao, Mộc Chiến nhảy xuống, chớp nhoáng vận khởi Thanh Mộc Hộ Thân, linh khí ngưng tụ thành từng tầng lá chắn bao quanh hắn. Hắn xoay người đối diện, giọng trầm lạnh vang lên: “Ai giả thần giả quỷ, ra đây đi!”

Từ trong không gian u tối, Thanh Mộc Đạo Nhân xuất hiện, thân hình gầy gò nhưng linh lực toát ra lại mạnh mẽ khôn cùng, ánh mắt lạnh lẽo như chim ưng săn mồi, nhìn chằm chằm vào Mộc Chiến.

Bộ đạo bào màu xanh lá của hắn phất phơ trong gió, tỏa ra một luồng linh khí thuần mộc đậm đặc đến nỗi cây cối xung quanh như run rẩy.