“Tiểu tử, ngươi chạy không thoát!” Giọng Thanh Mộc Đạo Nhân như tiếng sấm dội vang trong không gian tĩnh lặng của rừng sâu.
Ánh mắt hắn không giấu nổi sát ý lạnh lẽo. Trong buổi đấu giá tại Thiên Bảo Các, Mộc Chiến dám giành lấy Thiên Mộc Ngọc của hắn, đã vậy còn phớt lờ hắn nữa, ngươi nghĩ Thanh Mộc Đạo Nhân có thể không tức giận sao.
“Nhưng quả nhiên là có gan lớn, thì ra không phải là một tiểu tử Tụ Linh Cảnh đỉnh phong, mà là một Dung Huyết trung kì giả heo ăn thịt hổ.”
“Khặc khặc, đáng tiếc a, hổ này ngươi ăn không được!”
“Hôm nay, ngươi không có đường thoát. Dám tranh đoạt vật của ta, ngươi chỉ có một con đường c·hết!” Thanh Mộc Đạo Nhân lạnh lùng nói, ngón tay búng nhẹ, một luồng mộc linh lực cuồn cuộn lan tỏa từ cơ thể hắn, ngay lập tức, mặt đất dưới chân Mộc Chiến rung chuyển.
Cội cây cổ thụ xung quanh như bị triệu hoán, rễ của chúng đâm lên khỏi mặt đất, cuốn chặt lấy không gian xung quanh, phong tỏa mọi lối thoát.
“Tiểu tử, ngươi hôm nay c·hết không toàn thây!” Thanh Mộc Đạo Nhân cười lạnh, hắn dồn hết sức mạnh vào bàn tay, trong nháy mắt, lục quang bùng phát, tạo thành vô số thiên mộc kiếm ảnh bay ra như cuồng phong, bắn thẳng về phía Mộc Chiến.
Tuy nhiên, đối diện với sát khí ngút trời của kẻ địch, Mộc Chiến chỉ khẽ nhếch môi, ánh mắt lạnh lùng không hề dao động.
Hắn thầm nghĩ một chút, xác định xung quanh không hề có người nào khác liền lẩm bẩm, Phệ Sinh Mộc Diễm từ trong cơ thể bắt đầu nhen nhóm, lửa xanh phừng lên, khiến cây cối xung quanh bỗng run rẩy, những chiếc lá dưới chân hắn bắt đầu b·ốc c·háy, tỏa ra sinh cơ ngùn ngụt.
“Dung Huyết đỉnh phong, khá mạnh, đến đến đến, cho ta xem ngươi cậy vào gì mà t·ruy s·át ta!” Mộc Chiến hạ giọng, toàn thân tỏa ra mộc linh khí hòa cùng Phệ Sinh Mộc Diễm, tạo thành một vòng sáng kỳ dị, ngọn lửa sinh cơ đang bao trùm hắn.
Thanh Mộc Đạo Nhân thoáng sững sờ khi cảm nhận được luồng khí tức này. Phệ Sinh Mộc Diễm, một thứ dị hỏa vô cùng hiếm gặp, có thể thôn phệ sinh cơ và linh lực của vạn vật. Hắn lùi lại một chút, đôi mắt đầy cảnh giác, nhưng ngay lập tức sự kiêu ngạo lại trỗi dậy.
“Mộc Bạo Thủ!”
Thanh Mộc Đạo Nhân là một bậc thầy của mộc thuật, dù sao cũng là sống lâu năm, nghĩ sao một đoá hoả diễm có thể làm chần chờ hắn được.
Hắn lập tức thi triển Mộc Bạo Thủ, một Hoàng cấp hạ phẩm võ kỹ, một cái đại thủ mộc quang hướng thẳng về phía Mộc Chiến mà đến.
Mộc Chiến không do dự, điều động bốn mươi chiếc lá khiến chúng rung lắc, lập tức thi triển Thanh Mộc Hộ Thân, một tấm lá chắn trong suốt hình thành trước mặt, hấp thụ sức mạnh từ linh khí. Đại thủ mộc khí đập vào tấm lá chắn, phát ra những t·iếng n·ổ mạnh mẽ, nhưng Mộc Chiến vẫn đứng vững.
Ầm ầm ầm..
Nhiều mảnh vỡ từ trong cơn bão linh lực bay vùn vụt khắp nơi, làm che mất tầm nhìn của cả Mộc Chiến và Thanh Mộc Đạo Nhân.
“Lão già, ngươi chỉ có như vậy sao?!”
Mộc Chiến quát, quyết tâm phản công. Hắn vận dụng Mê Tung Bộ và di chuyển liên tục, như một cơn gió thoảng, né tránh các mảnh vỡ từ cơn bão.
“Lạc Diệp Phi Vũ!”
Hắn lao về phía Thanh Mộc Đạo Nhân bắn ra những chiếc lá sắc bén từ bàn tay, tạo thành một cơn mưa lá lao thẳng về phía Thanh Mộc Đạo Nhân.
Lạc Diệp Phi Vũ, cũng là một Hoàng giai hạ phẩm võ kỹ mà Mộc Chiến mới mua trong một tháng kinh doanh tại Thương Lang Thành.
“Hừm! Tưởng có chút tài cán thì có thể chiến thắng ta sao?” Thanh Mộc Đạo Nhân không hề sợ hãi, hắn gập hai bàn tay lại, nhanh chóng thi triển võ kỹ.
Mộc Huyết Kiếm - Hoàng cấp trung phẩm võ kỹ.
Mộc khí hình thành một thanh kiếm lớn, chém ra với lực lượng mạnh mẽ, cắt đứt những chiếc lá bay đến.
Nhưng Mộc Chiến không ngừng lại, hắn lập tức vận dụng Bão Vụ Lê Hoa, kết hợp với hỏa diễm từ Phệ Sinh Mộc Diễm. Những bông hoa mộc diễm bay lượn xung quanh, tạo thành một bão lửa, đốt cháy mọi thứ trên đường đi, hướng thẳng đến Thanh Mộc Đạo Nhân.
“Mộc Tàn Hoả!”
Hắn nhanh nhẹn lùi lại, Thanh Mộc Đạo Nhân cảm nhận được nguy hiểm, gầm lên một tiếng, thi triển ngọn lửa xanh vọt lên, hóa thành một q·uả c·ầu l·ửa lớn, lao thẳng vào bão lửa của Mộc Chiến, tạo ra một v·ụ n·ổ lớn.
“Hoàng cấp thượng phẩm võ kỹ?” Mộc Chiến đánh giá một chút.
“Võ kỹ đủ nhiều đấy, nhưng vậy là chưa đủ đâu.” Mộc Chiến hét lên, không lùi bước, hắn dồn sức vào cú đấm cuối cùng.
“Loạn Mộc Sát!”
Từ lòng bàn tay, hỏa diễm và linh khí hòa quyện, tạo ra này, linh khí mộc thuộc tính từ trong thụ tâm sẽ được tập trung lại và chuyển hoá thành hàng loạt dây leo và nhánh cây sắc bén, bắn ra xung quanh như những lưỡi kiếm bén nhọn bùng nổ ngay giữa không trung.
Oành..
Hai luồng sức mạnh v·a c·hạm, t·iếng n·ổ vang dội khiến mặt đất chấn động. Khói bụi mù mịt, cả hai đều bị thổi bay ra ngoài.
Hít một hơi thật sâu, Mộc Chiến cố gắng đứng vững, ánh mắt kiên định.
Thanh Mộc Đạo Nhân cũng khá lợi hại, Dung Huyết Cảnh đỉnh phong, võ kỹ cũng cao cấp hơn hắn..
“Ngươi chưa thấy hết sức mạnh của ta đâu!” Hắn kêu lên, bắt đầu tập trung lại linh khí, quyết tâm một lần nữa.
Thanh Mộc Đạo Nhân, không hề kém cạnh, nhếch mép cười:
“Vậy sao?! Tiểu tử ngươi cũng khá mạnh, nhưng vẫn chưa đủ!!”
Hắn dồn sức mạnh chuẩn bị cho đòn t·ấn c·ông cuối cùng.
Cả hai đều chuẩn bị cho một cuộc chiến sống còn. Không gian như bị nén lại, khí thế chiến đấu của họ đạt đến đỉnh điểm.
Mộc Chiến tiến lên, chân đạp mạnh, vận dụng Mê Tung Bộ để áp sát, hắn lao đến với tốc độ nhanh như chớp, tay nắm chặt, phóng ra những cú đấm mạnh mẽ.
“Phệ Sinh Mộc Diễm!” Hắn trầm giọng, sức mạnh từ lòng bàn tay phóng ra, hỏa diễm toả ra lục sắc quang mang rực rỡ như muốn thiêu đốt mọi thứ.
“Mộc Địa Sát!”
Thanh Mộc Đạo Nhân cũng không chịu thua, tạo ra một vùng đất đen, từ đó phóng ra những mảnh gỗ sắc bén, cản lại đòn t·ấn c·ông của Mộc Chiến.
Lại là một Hoàng Cấp trung phẩm võ kỹ? Thằng già này cũng giàu phết nhỉ?
Nhưng Mộc Chiến không quan tâm, thúc dục Phệ Sinh Mộc Diễm t·ấn c·ông mạnh mẽ về phía Thanh Mộc Đạo Nhân..