Thần Thụ Chí Tôn

Chương 63: Công Tôn Tuyết



Chương 63: Công Tôn Tuyết

Mộc Chiến huy động sáu mươi cái lá, dồn toàn bộ linh lực vào đôi chân, như một mũi tên lao đi, với ý chí quyết tâm không gì có thể cản bước.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung”

Cũng là thiên phú của Mộc Chiến hắn, nhưng lần này hắn sử dụng không phải để đánh nhau mà là bỏ chạy..

Chịu thôi.. hắn đánh không lại tam giai yêu thú, đã vậy còn lại Hoả hệ tam giai yêu thú nữa chứ..

Những cú nhảy vọt mạnh mẽ đưa Mộc Chiến ra xa khỏi tầm với của Hỏa Tâm Thú. Hắn nhanh chóng vận dụng sự nhanh nhẹn của mình, lướt qua những tán cây, lợi dụng địa hình của rừng sâu để tạo khoảng cách với con yêu thú.

Mỗi bước chạy, khí tức của hắn như một làn sóng, đánh thức sức mạnh thiên nhiên xung quanh, giúp hắn tăng tốc độ.

Đằng sau hắn, tiếng gầm gừ của yêu thú vọng lại, nhưng giờ đây, Mộc Chiến vẫn tăng tốc đến cực hạn, những chiếc lá cũng đang dần héo rũ một cách điên cuồng.

Mộc Chiến càng chạy càng nhanh, trong tâm trí không ngừng nghĩ đến việc tìm cách để quay lại t·ấn c·ông Hỏa Tâm Thú sau này.

Hoả Tâm Thú quá mạnh, không có Ý cảnh, hắn không thể đối đầu với nó được

…..

Giữa lúc Hoang Cổ Sâm Lâm vẫn vang vọng tiếng gió thổi qua tán cây cao v·út, Mộc Chiến không ngừng chạy trốn dưới áp lực của con Hỏa Tâm Thú phía sau.

Lửa nóng từ nó toả ra, t·hiêu r·ụi cả mặt đất, khiến mỗi bước chân của Mộc Chiến đều trở nên nặng nề.

Dưới trạng thái Lục Biến, con yêu thú đã rượt đuổi Mộc Chiến hơn một canh giờ nhưng không thể ngăn cản được bước chạy của hắn.

Con yêu thú điên cuồng gầm thét, hai mắt nó đỏ hồng, biểu hiện cực độ phẫn nộ điên cuồng lao về phía Mộc Chiến.

Mộc Chiến cũng bực bội không thôi, con thú điên này sao cứ phải dồn mình đến c·hết vậy chứ.

Ta có làm gì ngươi đâu a.. chỉ đi ngang vào lãnh địa thôi mà, làm gì rượt ta một cách điên cuồng như vậy..

Trong khi đang chạy trối c·hết, đột nhiên, hắn cảm nhận được một luồng linh khí bất ổn từ đâu đó gần đấy, mạnh mẽ nhưng lại pha chút yếu ớt.



Hắn đảo mắt, thấy trước mặt một bóng dáng quen thuộc.

Nữ cường giả kia – người vừa hiện ra lúc trước ở Thiên Bảo Các đấu giá hội, giờ đây đang ngồi dựa vào thân cây lớn, toàn thân nàng dính máu, vẻ mặt nhợt nhạt.

Từ cơ thể nàng toát ra sát khí, nhưng yếu ớt đến lạ lùng. Có lẽ nàng vừa mới trải qua một trận đại chiến khốc liệt.

Đó là Công Tôn Tuyết, Các chủ của Băng Tuyết Các.

Vẻ ngạo nghễ trước đây của nàng giờ chỉ còn lại sự mệt mỏi. Thanh kiếm trong tay nàng vẫn lóe sáng, nhưng linh lực đã gần như cạn kiệt. Hẳn nàng đã có một cuộc đại chiến với hai tên hắc y nhân kia a..

Nhưng tại sao nàng lại nhìn thê thảm như vậy chứ? Không phải bên phía nàng có tận bảy cường giả Linh Anh hay sao?

Mộc Chiến dừng lại, mắt lạnh nhìn nữ cường giả đang hấp hối.

Hắn không có mối liên hệ gì với nàng, hơn nữa, nàng còn có thể là một kẻ xa lạ đầy nguy hiểm.

Nhưng nữ nhân này sao lại..

Mộc Chiến có chút kỳ quái nhìn nàng, dù biết hắn và nàng chẳng liên quan gì, nhưng lại có một chút thân thiết..

Khó hiểu một chút, nhưng khi nhìn Hoả Tâm Thú phía sau, Mộc Chiến trầm mặc..

Nếu hắn bỏ đi, chắc chắn nàng sẽ bị Hỏa Tâm Thú nuốt sống mà không thể phản kháng.

Nhờ thế, Mộc Chiến hắn có thể dễ dàng trốn thoát..

Nhưng… nếu hắn cứu nàng, một thân hắn đã khó chạy thoát rồi, làm sao cứu nàng đây..

Ánh lửa từ Hỏa Tâm Thú ngày càng gần, hơi nóng bức bối lan tỏa.

Mộc Chiến cắn chặt răng, lòng ngổn ngang suy nghĩ. Hắn vốn không thích phiền toái, càng không muốn dính dáng đến người khác, nhưng hoàn cảnh này khiến hắn phải cân nhắc.

“Không cứu thì nàng c·hết, nhưng dù sao con Hoả Tâm Thú cũng là do mình dẫn đến, nếu không…!” Mộc Chiến thầm nghĩ. Dù có ghét rắc rối, nhưng hắn không phải kẻ vô cảm đến mức đứng nhìn một nữ nhân c·hết đi khi có thể giúp.



“Được rồi… cứu nàng một lần, sau này bắt nàng trả nợ ân tình!”

Vừa quyết định xong, Mộc Chiến nhanh chóng di chuyển về phía nàng. Công Tôn Tuyết cảm nhận được có người tiếp cận, đôi mắt yếu ớt mở ra, thoáng ngạc nhiên khi thấy kẻ nàng vừa gặp đang đứng trước mặt mình.

“Ngươi… sao lại quay lại?” Giọng nàng yếu ớt, đôi mắt vẫn ánh lên vẻ cảnh giác.

Mộc Chiến không trả lời, chỉ thở dài, sau đó vung tay lên, một loạt dây leo từ dưới đất mọc lên bao bọc xung quanh nàng, hình thành một kết giới tạm thời ngăn chặn Hỏa Tâm Thú.

“Diệp Tàn Kỹ - Diệp Tàn Nộ Thương Khung!”

Dù bản thân hắn không phải là cường giả đỉnh phong, nhưng với sáu mươi lá trong thụ tâm, đủ để hắn tạo ra một vùng an toàn tạm thời cho cả hai.

Hỏa Tâm Thú gầm lên giận dữ, nhưng bị cản trở bởi kết giới của Mộc Chiến, không thể tiến lại gần hơn.

Nhờ thế, hắn có thời gian quan sát kỹ thương thế của Công Tôn Tuyết. Nàng bị trúng một đòn chí mạng ở ngực, máu từ v·ết t·hương tuôn ra, rõ ràng nàng đã dốc hết toàn lực để giữ mạng sống cho đến giờ.

Mộc Chiến nhìn nàng, đôi mắt vẫn lãnh đạm, nhưng trong lòng lại trỗi dậy một chút thương hại. Hắn rút ra một viên đan dược hồi phục, không phải loại cao cấp nhưng đủ để cứu nàng tạm thời. Hắn cúi xuống, đưa viên đan dược vào miệng nàng.

“Nếu không muốn c·hết, nuốt nó đi.” Hắn nói, giọng không chút cảm xúc.

Công Tôn Tuyết có chút bất ngờ, ánh mắt nhìn Mộc Chiến đầy hoài nghi.

Tuy nhiên, nàng không còn lựa chọn nào khác, yếu đuối như hiện tại, nàng chỉ còn chút ít sức lực để tồn tại, nên miễn cưỡng nuốt viên đan dược. Chỉ trong khoảnh khắc, linh lực từ đan dược lan tỏa khắp cơ thể nàng, giúp nàng hồi phục một chút sinh lực.

Thấy sắc mặt nàng dần khá hơn, Mộc Chiến khẽ gật đầu. “Được rồi, ta đã giúp ngươi một lần. Bên ngoài Hỏa Tâm Thú bị cản trở, tốt nhất là mau rời đi.”

Công Tôn Tuyết nhìn hắn, không nói lời nào, chỉ khẽ gật đầu.

Nhưng sâu trong ánh mắt nàng, có một tia sáng lạ thường, pha chút hiếu kỳ và tán thưởng. Không nhiều người dám liều mạng trước một yêu thú cường đại như vậy để cứu người khác, đặc biệt là khi không có bất kỳ ràng buộc hay lợi ích.

Oành.. oành..

Bên ngoài, Hỏa Tâm Thú gầm lên, tiếng gầm rền vang khắp cánh rừng, lực lượng công kích không ngừng oanh tạc vào kết giới do Mộc Chiến tạo ra.



Mặc dù hắn đã vận dụng toàn lực, nhưng sự cuồng bạo của con thú khiến kết giới dần dần nứt vỡ, từng tia lửa đỏ rực len lỏi qua khe hở, đốt cháy mọi thứ xung quanh.

“Hộc, hộc..!”

Mộc Chiến thở dốc, mồ hôi lấm tấm trên trán. Dù có thụ tâm và sức hồi phục mạnh mẽ, nhưng đối diện với yêu thú thực lực ngang Hóa Đan Cảnh, hắn biết mình không thể duy trì lâu hơn.

Áp lực càng lúc càng tăng, trong khi Công Tôn Tuyết vẫn còn yếu ớt, dù đã nuốt đan dược nhưng chưa hồi phục hoàn toàn.

Ầm…

Lại một cú đánh nữa từ Hỏa Tâm Thú khiến kết giới rung chuyển dữ dội.

Mộc Chiến cảm nhận rõ ràng ranh giới sắp vỡ nát. Hắn cắn chặt răng, đấu tranh trong lòng. Nếu ở lại tiếp tục cố thủ, chắc chắn cả hai sẽ bỏ mạng dưới nanh vuốt của con quái vật này.

“Không còn cách nào khác!”

Mộc Chiến thầm mắng một tiếng. Hắn nhanh chóng cúi xuống, nâng Công Tôn Tuyết lên lưng mình, cảm nhận được hơi thở yếu ớt của nàng áp vào vai hắn.

Trong lòng không khỏi trỗi lên một cảm giác khó tả, nhưng hắn không có thời gian nghĩ ngợi nhiều.

Công Tôn Tuyết khẽ mở mắt, cảm nhận cơ thể mình được nâng lên, dù yếu ớt nhưng nàng vẫn ngạc nhiên khi thấy Mộc Chiến đang cõng mình.

“Ngươi… ngươi đang làm gì?”

“Không còn thời gian nói chuyện!”

Mộc Chiến nói ngắn gọn, đôi mắt lóe lên sự quyết đoán. Hắn cảm nhận được kết giới đã chạm đến giới hạn, không còn cách nào ngoài việc rời đi ngay lập tức.

Trong tích tắc, hắn kích phát toàn bộ linh lực còn lại, vận dụng Mê Tung Bộ.

Với Công Tôn Tuyết trên lưng, tốc độ của hắn không thể nhanh như trước, nhưng dù không cắt đuôi được, nó vẫn vừa đủ để vượt qua những đòn công kích của Hỏa Tâm Thú.

Gràooo…

Phía sau, con yêu thú tiếp tục gầm thét, nhưng Mộc Chiến không quay đầu lại, lòng chỉ dồn vào việc tìm đường thoát thân. Hắn biết, chỉ cần một sơ suất nhỏ, cả hắn và Công Tôn Tuyết sẽ trở thành tro bụi dưới ngọn lửa phẫn nộ kia.

Qua những tán cây, dưới ánh hoàng hôn đỏ rực, Mộc Chiến gắng gượng từng bước, cảm nhận được sức lực của mình dần cạn kiệt. Nhưng ánh mắt hắn vẫn kiên định, không hề dao động.

“Phải rời khỏi đây… bằng mọi giá,” hắn thầm nhủ trong lòng, quyết tâm như sắt.