Thần Thụ Chí Tôn

Chương 65: Mập Mờ



Chương 65: Mập Mờ

Bất ngờ, mặt đất dưới chân họ nứt toác ra. Một luồng khí đen từ dưới lòng đất phóng lên, tạo thành một cột sáng hắc ám khổng lồ xuyên thẳng lên trần hang động. Cả không gian tràn ngập khí tức ma khí, khiến Mộc Chiến cảm nhận được sự nguy hiểm chưa từng có.

“Đây là… Ma khí!” Hắn hốt hoảng thầm nghĩ. Trong lòng ngay lập tức nổi lên sự cảnh giác. Cái cảm giác này không giống như bất kỳ linh khí nào mà hắn từng gặp qua, nó lạnh lẽo, thâm độc và tà ác.

Cùng lúc đó, từ giữa cột ma khí, một tiếng gào thét ghê rợn vang lên, tựa như tiếng của một con quỷ dữ bị phong ấn suốt ngàn năm.

Mộc Chiến nhanh chóng lùi lại, cẩn thận kéo Công Tôn Tuyết ra phía sau. Bản thân hắn dù đã chuẩn bị, nhưng sự xuất hiện của ma khí như thế này quả thật nằm ngoài dự liệu.

Bỗng nhiên, từ trong luồng ma khí, một hình bóng mơ hồ xuất hiện. Đó là một thân ảnh khổng lồ, tựa hồ là một sinh vật cổ xưa, với cặp mắt đỏ rực đang nhìn chằm chằm vào cả hai, tỏa ra sát ý hủy diệt.

Đây là loài gì vậy?

Mộc Chiến dù là thần thụ cũng không biết con này là loài gì.

Nhưng hắn không có thời gian suy nghĩ, ngay lập tức nhận ra nguy hiểm, hét lớn:

“Chạy!”

Không chút do dự, hắn cõng lấy Công Tôn Tuyết, vận dụng toàn bộ linh lực còn lại để thoát khỏi hang động.

Cả hai lao đi như tia chớp, nhưng tiếng gầm rú từ phía sau không ngừng đuổi theo, từng đợt sóng ma khí ép đến, khiến không khí càng thêm ngột ngạt và nguy hiểm.

Hắn nghiến răng, biết rằng lần này nếu không chạy thoát, cả hắn lẫn Công Tôn Tuyết đều sẽ không còn đường sống.

Mộc Chiến dốc toàn lực chạy, từng bước chân vội vã vang lên trong không gian tĩnh lặng, hòa cùng tiếng thở hổn hển của cả hai.

Hắn có thể cảm nhận được sức mạnh của luồng ma khí đang bám riết phía sau, như một con quái vật khát máu không ngừng rượt đuổi, khiến linh hồn hắn lạnh toát.

“Không thể để nó bắt kịp!”

Hắn thầm nghĩ, đồng thời cố gắng điều hòa linh lực để duy trì tốc độ cao nhất. Ánh sáng từ những viên dạ minh châu bắt đầu mờ dần, ánh sáng trong hang động càng lúc càng tối tăm, chỉ còn lại những tia sáng le lói từ những khe đá.

Bên cạnh hắn, Công Tôn Tuyết ánh mắt hiện lên đầy vẻ lo lắng.

Nàng lên tiếng, từng chữ như bị nghẹn lại.

“Ngươi thả ta xuống, nó chỉ tương đương yêu thú tứ giai hậu kì, nếu liều một chút thì vẫn có thể thoát được!!”



“Với thương thế của ngươi hiện giờ mà muốn đánh với nó chính là muốn c·hết!!” Mộc Chiến lắc đầu, trầm giọng nói.

“Đừng nói nữa, chúng ta phải tìm cách thoát khỏi đây!” Mộc Chiến nói tiếp, không quên liếc mắt về phía sau. Vẻ mặt của hắn càng thêm căng thẳng khi thấy hình bóng khổng lồ đang dần hiện rõ trong ma khí, đôi mắt đỏ như máu, miệng mở ra, tựa như đang gào thét để kêu gọi sức mạnh của bóng tối.

Công Tôn Tuyết hơi cảm động một chút, không nghĩ thiếu niên này lại quyết chí bảo vệ mình đến như vậy. Nàng định mở miệng nói gì đó, nhưng lại thôi..

…..

Chạy được một đoạn, Mộc Chiến bất ngờ thấy một con đường mòn hẹp dẫn ra khỏi hang động, bên cạnh có ánh sáng le lói từ bên ngoài.

“Có đường ra!” Hắn mừng rỡ kêu lên, nhưng trong lòng lại lo lắng. “Liệu có kịp không?”

Hắn hai chân liền bứt tốc, lao thẳng về phía lối ra. Ma khí phía sau dường như càng lúc càng dồn dập, như sóng biển ập tới.

Mộc Chiến cảm giác được hơi thở lạnh lẽo, nặng nề bao phủ lấy hắn, tạo nên một bầu không khí u ám.

Khi hắn và Công Tôn Tuyết lao ra khỏi hang động, cảnh tượng bên ngoài khiến cả hai đều choáng váng.

Một vùng đất hoang tàn, cằn cỗi, không một bóng cây cỏ, chỉ còn lại những tảng đá lớn và bầu trời âm u. Đằng xa, những ngọn núi đỏ rực như lửa, nhưng giữa bầu không khí nặng nề này, sự sống dường như không còn tồn tại.

“Phía trước có gì không?”

Công Tôn Tuyết hỏi, ánh mắt nàng sắc bén nhìn về phía những ngọn núi xa xôi.

“Hi vọng là một nơi an toàn hơn,” Mộc Chiến đáp, nhưng hắn chưa kịp suy tính kỹ, bỗng cảm nhận được tiếng gầm rú vang vọng từ phía sau. Hắn quay lại, chỉ thấy hình bóng khổng lồ của sinh vật cổ xưa từ từ tiến ra, nó không còn bị hạn chế trong ma khí, mà giờ đã tự do phô bày sức mạnh khủng kh·iếp của mình.

“Chạy!” Hắn không do dự, quát to một tiếng rồi bức hết tốc lực.

Khi hai người băng qua những tảng đá lớn, tiếng gầm thét từ phía sau càng lúc càng gần, Mộc Chiến cảm thấy linh lực trong người dần cạn kiệt, nhưng không thể dừng lại. Hắn chỉ nghĩ đến việc thoát khỏi nơi này, tìm kiếm an toàn cho cả hai.

Và rồi, khi chỉ còn cách những ngọn núi vài bước chân, hắn phát hiện ra có một khe nứt lớn giữa hai tảng đá, vừa đủ cho họ chui vào.

“Chúng ta vào đó!” Hắn chỉ tay về phía khe nứt, không chờ phản ứng của Công Tôn Tuyết, liền cõng nàng vào trong.

Hắn vọt thật nhanh vào khe nứt, vừa kịp lúc hình bóng khổng lồ của sinh vật cổ xưa ập tới, gầm thét dữ dội. Mộc Chiến chỉ kịp kéo Công Tôn Tuyết vào khe nứt, cảm giác như đang kề sát giữa sự sống và c·ái c·hết.



Trong khe nứt tối tăm, Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết đứng sát nhau, khoảng cách giữa hai người hẹp đến mức họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau.

Không gian hẹp ép hai thân hình họ áp sát, khiến bầu không khí vừa căng thẳng, vừa mang theo một chút lúng túng không thể né tránh.

Công Tôn Tuyết, dù bản thân là một nữ cường giả, nhưng lúc này nàng không khỏi lúng túng, ánh mắt thoáng đỏ ửng.

Làn da nàng như bạch ngọc, ánh lên trong ánh sáng nhạt nhòa, thoáng chạm vào tay Mộc Chiến. Từng cơn gió lạnh từ sâu trong núi thổi qua, nhưng hơi ấm từ cơ thể sát gần lại khiến không khí giữa họ thêm phần khác lạ.

Mộc Chiến giữ thần sắc lạnh lùng, nhưng trong lòng không khỏi bối rối trước tình cảnh này một chút.

Cho dù là thần thụ, sự gần gũi đến mức chạm da thịt khiến hắn có chút không tự nhiên, ánh mắt cố gắng hướng ra xa để tránh đối diện với đôi mắt trong suốt của nàng.

Tiếng tim đập khẽ, hòa lẫn với tiếng gió lùa qua vách đá, dường như cả thế giới xung quanh chỉ còn lại hai người.

“Ngươi… tại sao?” Công Tôn Tuyết thì thào.

Nghe thấy lời thì thào của Công Tôn Tuyết, Mộc Chiến khẽ nhếch môi, ánh mắt vẫn nhìn về phía trước, nơi khe núi sâu hun hút như đang chực chờ nuốt chửng tất cả. Hắn cất lên giọng nói trầm thấp vang lên, mang theo chút hờ hững và mơ hồ:

“Ta cũng không rõ nữa… Có lẽ là vì… ta không thích phiền phức.”

Lời đáp của hắn khiến Công Tôn Tuyết thoáng sững sờ. Không thích phiền phức? Vậy tại sao lại liều mạng cứu nàng, hết lần này đến lần khác, bất chấp hiểm nguy? Đó đâu phải là điều một người không muốn vướng bận sẽ làm. Nàng nhìn vào bóng lưng hắn, cố tìm kiếm chút gì đó chân thật hơn trong câu nói, nhưng tất cả chỉ là một bức màn lạnh lùng khó nắm bắt.

Mộc Chiến vẫn duy trì sự bình tĩnh bên ngoài, nhưng sâu trong lòng hắn lại đầy phức tạp. Lý do hắn cứu nàng? Ngay cả chính hắn cũng không thể nói rõ. Hắn không thích ràng buộc, càng không muốn can thiệp vào chuyện của người khác, nhưng giữa tình cảnh sinh tử, hắn lại không thể khoanh tay đứng nhìn. Có lẽ… chỉ là một chút động lòng thoáng qua.

Hắn im lặng một lúc lâu, sau đó nói thêm, giọng nói như thoáng qua cơn gió:

“Dù sao… ngươi vẫn sống, vậy là đủ rồi.”

Lời nói kết thúc, nhưng ý tứ trong đó lại càng làm Công Tôn Tuyết thêm mơ hồ, khó đoán. Hắn như một người vừa gần gũi, lại vừa xa xăm không thể nắm bắt, như ngọn gió qua vùng hoang dã, tự do, lạnh lùng nhưng ẩn chứa sức mạnh vô song.

Giữa không gian hẹp của khe núi, sự im lặng kéo dài như một tấm màn bao phủ, nhưng trong lòng Công Tôn Tuyết, sự nghi hoặc ấy lại càng trở nên rõ rệt hơn bao giờ hết. Nàng không thể ngừng tự hỏi, liệu có điều gì đó ẩn giấu trong kẻ mà nàng chưa hề hiểu rõ này.

“Ngươi rốt cuộc là ai?!” Nhịn không được, Công Tôn Tuyết hỏi.

“Mộc Chiến, còn ngươi?!” Mộc Chiến đạm mạc trả lời, thật ra hắn đã biết tên nàng, cũng biết thân phận của nàng lúc nàng xuất hiện tại buổi đấu giá của Thiên Bảo Các.

“Ta tên Công Tôn Tuyết của Băng Tuyết Các, ngươi thuộc thế lực nào?!”

“Không thế lực nào! Là tán tu!”



Cái gì? Tán tu?

Câu trả lời của Mộc Chiến khiến Công Tôn Tuyết hơi sững sờ. Lúc đầu nàng thấy hắn rất trẻ tuổi, nhưng lại có tu vi đến tận Dung Huyết Cảnh hậu kỳ, nàng cứ nghĩ là đệ tử thiên tài của một thế lực nào đó. Không nghĩ rằng hắn lại chỉ là một tán tu.

Tán tu, làm sao có nổi tài nguyên, làm sao có thể có được đầy đủ pháp quyết để tu luyện đến Dung Huyết Cảnh. Đó là còn chưa kể, tuổi lại còn trẻ thế này, thiên phú không hề thua kém gì các thiên kiêu số một, số hai ở các đại tông môn cả.

Mộc Chiến nhìn thấy nàng nghi hoặc, đang định hỏi thêm thì hắn cắt lời.

“Ngươi đừng hỏi nữa, chúng ta phải nhanh chóng tìm đường ra.”

Công Tôn Tuyết khẽ gật đầu, hiển nhiên nàng cũng hiểu Mộc Chiến có vẻ không thích nói nhiều. Nàng tuy tò mò, cũng hiếu kì về Mộc Chiến, nhưng tình huống bây giờ không được tốt đẹp cho lắm.

…..

Cảm nhận khí tức sinh vật tương đương với yêu thú tứ giai vẫn chưa hề biết mất, Mộc Chiến lo lắng một chút.

Yêu thu tam giai sơ kì Hoả Tâm Thú hắn còn đánh chưa nổi, tứ giai hậu kì đánh kiểu gì? Diệp Tàn Kỹ? Múa rìu qua mắt thợ mà thôi.

“Ngươi còn đi được không?” Mộc Chiến thấy máu trên người nàng vẫn chảy liên tục, khí sắc nàng giống như đèn dầu sắp cạn.

“Ta vẫn ổn… nhưng thương thế khá nặng,” nàng thở hổn hển, hơi thở như u lan khiến Mộc Chiến cũng lúng túng không thôi.

“Thế đan dược trị thương của ngươi đâu? Linh Anh Cảnh cường giả không thiếu những thứ đồ chơi như vậy chứ?!?” Mộc Chiến thắc mắc một chút.

“Đã sử dụng hết!” Công Tôn Tuyết không e ngại mà nói.

“Chuyện gì đã xảy ra?!” Mộc Chiến nhân cơ hội muốn tìm hiểu tin tức của hai tên hắc y nhân.

Nhưng đổi lại, Công Tôn Tuyết lắc lắc nhẹ đầu:

“Nơi này không thích hợp!!”

Không thích hợp?

Chuyện gì đã xảy ra vậy?

Chuyện gì mà khiến một Linh Anh Cảnh cường giả như nàng mà cũng phải thụ trọng thương sắp c·hết thế này.

Mộc Chiến thấy nàng không nói, cũng không hỏi tiếp. Nhưng hắn thấy thương thế của nàng rất nặng, không cứu chữa kịp thì nàng sẽ c·hết mất!