Mộc Chiến và Công Tôn Tuyết co mình trong khe nứt, lắng nghe tiếng gầm rú của sinh vật bên ngoài. Không gian tĩnh lặng, chỉ còn tiếng thở hổn hển của hai người, hòa cùng hơi lạnh lẽo từ bên ngoài ùa vào, khiến cho người ta cảm giác lạnh run.
Công Tôn Tuyết đã gần như kiệt sức, ánh mắt trở nên mơ hồ, ngã gục trên vai của Mộc Chiến. Mộc Chiến xoắn xuýt, không biết nên làm thế nào đây.
Đan dược? Buồn cười, đan dược hắn có chỉ toàn mấy loại chữa thương nhất nhị giai đan dược, Hoá Đan Cảnh ăn vào cũng chưa chắc có tác dụng, nói gì là Linh Anh Cảnh.
Trừ đan dược, Mộc Chiến chỉ còn mỗi mình bản thân hắn, có lẽ huyết dịch của hắn có thể giúp nàng chữa thương a! Nhưng làm như vậy rất nguy hiểm cho chính bản thân mình.
Hắn và nàng không quen không biết, có thể nói là bèo nước gặp nhau. Hắn cứu nàng chỉ vì không muốn nàng c·hết dưới tay Hoả Tâm Thú, hoặc có thể vì một lí do nào đó hắn cũng không rõ nữa.
Nhưng đáng lý ra, Mộc Chiến đã thật sự cố gắng hết sức, hắn cũng không dám chắc có thể chạy thoát khỏi sinh vật tứ giai hậu kì kia không nữa. Nếu để nàng ở lại mà toàn lực chạy thoát thì còn có cơ hội chuyển mình.
Công Tôn Tuyết như cảm nhận được sự bối rối trong lòng Mộc Chiến, chậm rãi mở miệng.
“Không cần phải áy náy, ngươi đã giúp đỡ ta rất nhiều! Đừng quên ta là Linh Anh Cảnh, một khi thân xác này c·hết, Nguyên Anh vẫn còn thì ta vẫn còn!”
Đúng a, Linh Anh Cảnh khi gặp nguy hiểm có thể phóng xuất Nguyên Anh để chạy trốn. Nhưng làm như thế thì thực lực sẽ bị hao tổn.
Bản chất Nguyên Anh là do linh khí hội tụ, cô đặc lại. Nếu Nguyên Anh ra ngoài sẽ tiếp xúc với thiên địa linh khí dễ dàng hoà tan nó. Có thể ví như thân thể giống như vỏ bọc bảo vệ cho Nguyên Anh khỏi sự ăn mòn của linh khí trong thiên địa vậy.
Muốn để Nguyên Anh tồn tại, chỉ có thể đoạt xá người khác. Nhưng ở nơi hoang vu này, còn có thể đoạt xá được ai?
“Ngươi chớ khẩn trương, dù sao ngươi cũng đã cứu ta vài lần, không thể nào lấy oán báo ân, đem ngươi đi đoạt xá được!! Hơn nữa dù sao không phải người có ân oán, ta cũng không muốn vô duyên đi đoạt xá người khác.”
“Có lẽ ngươi không biết, Nguyên Anh của một Linh Anh Cảnh đỉnh phong có thể trụ được trong thiên địa hơn ba ngày! Ta tin chắc, trong ba ngày đó, sẽ trở về được Băng Tuyết Cốc. Ở đó có thể giúp ta phục hồi thân thể!”
Công Tôn Tuyết cười khúc khích yếu ớt nói, đó là đường cùng mà nàng có thể thực hiện được, nhưng tỉ lệ thành công không cao.
Nguyên Anh của Linh Anh Cảnh đỉnh phong có thể trụ đến ba ngày là đúng, nhưng tồn tại ở ngoài càng lâu càng hao tổn linh khí. Có khi nàng trở về được, thực lực cũng không đến nổi Dung Huyết Cảnh nữa. Đó còn chưa kể, trên đường về có thể gặp bao nhiêu hiểm trở, về được đến Băng Tuyết Cốc có được hay không thì nàng không chắc!
Do vậy, dù Công Tôn Tuyết nói như thế nhưng hiển nhiên nàng không có chút tự tin nào. Nhưng nàng cũng không muốn, một tiểu thiếu niên vì nàng mà lại liều mạng đến vậy, nếu hắn bỏ rơi nàng lại tại đây mà chạy, ít ra còn có một đường sinh cơ.
Mộc Chiến nghe nàng nói, trong lòng cười thầm một tiếng. Nếu như lời nàng nói rơi vào tai của một tên Dung Huyết ất ơ nào đấy, có lẽ hắn đã tin là thật.
Nhưng Mộc Chiến lại là ai, thân là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, những mặt hại khi xuất khiếu Nguyên Anh hắn lại không biết rõ hay sao? Đó là còn chưa kể, Nguyên Anh của nàng gần cạn kiệt linh khí lắm rồi. Trụ được một ngày hay không thì còn không rõ nữa!
Tuy là cười, nhưng trong lòng cũng có một chút cảm xúc khác thường. Công Tôn Tuyết đến đường cùng nhưng vẫn suy nghĩ cho hắn. Dù có thể nàng chỉ không muốn mang nợ ân tình cứu mạng, nhưng cũng là vẫn lo lắng cho hắn.
Hàm ý trong câu nói đó của nàng sao Mộc Chiến hắn lại không hiểu chứ..
Công Tôn Tuyết, có lẽ ta sẽ tin được nàng chăng..
Mộc Chiến suy ngẫm một hồi, liền cắn răng làm quyết định. Hắn hoá giải Hoá Nhân Quyết, trở thành trạng thái Lục Biến, tóc xanh dài tung bay, đôi mắt xanh thẳm nhìn thẳng vào Công Tôn Tuyết như muốn nhìn xuyên thấu vào nội tâm của nàng.
Công Tôn Tuyết như cảm giác gì đó khác thường, ngẩng đầu lên thì thấy sự biến đổi của Mộc Chiến khiến nàng kinh ngạc không thôi.
Mộc Chiến trong mắt nàng bây giờ cực kì tuấn mỹ, mang đậm nét tà dị, nhưng khí chất toả ra như bậc đế vương cao cao tại thượng quan sát chúng sinh.
Hai người ánh mắt nhìn nhau, như muốn hiểu được cảm xúc trong lòng người kia là gì.
Bỗng Mộc Chiến cắt nhẹ tay, đưa từng giọt huyết dịch màu lục vào đôi môi tái nhợt của nàng.
Công Tôn Tuyết không kịp thích ứng với hành động của Mộc Chiến, khuôn mặt nàng ửng đỏ vì hơi xấu hổ. Nhưng chỉ trong chôc lát, nàng đang cảm thấy vô tận sinh cơ lan truyền vào trong thân mình.
Cơ thể đầy thương tích của nàng đang tham lam hấp thụ luồng sinh cơ ấy, chúng như dòng suối chảy vào từng tế bào, lan tỏa khắp cơ thể nàng.
Những v·ết t·hương chồng chất, những v·ết m·áu loang lổ đang dần dần biết mất đi, ngay cả v·ết t·hương khủng kh·iếp ở ngực nàng cũng nhanh chóng khép lại.
Ánh mắt Công Tôn Tuyết kinh ngạc nhìn Mộc Chiến, không thể tin được vào những gì đang xảy ra. Thương thế của nàng rất nặng, thậm chí phải sử dụng đan dược ngũ giai, lục giai mới có thể hồi phục.
Ấy vậy mà chỉ nhờ vào huyết dịch của Mộc Chiến, thương thế của nàng đã hồi phục ít nhất cũng được hai thành rồi. Đừng nghĩ hai thành là ít, sức mạnh đại năng Linh Anh Cảnh hai thành cũng đủ sức để miểu sát một Hoá Đan Cảnh cường giả.
Công Tôn Tuyết như gặp phải cảnh tượng gì kì dị nhất cuộc đời nàng, dù là Linh Anh Cảnh sống rất lâu, nhưng đây lần đầu tiên nàng cảm thấy kinh ngạc đến mức như thế.