Thần Thụ Chí Tôn

Chương 67: Công Tôn Tuyết Kinh Ngạc



Chương 67: Công Tôn Tuyết Kinh Ngạc

Khi Công Tôn Tuyết còn đang kinh nghi, từng giọt huyết dịch lục sắc từ Mộc Chiến thấm vào cơ thể Công Tôn Tuyết, dòng sinh cơ mãnh liệt như mạch suối chảy ngầm, hồi sinh từng thớ thịt, kinh mạch, và huyết quản của nàng.

Nét mặt nàng dần thay đổi, từ nhợt nhạt mệt mỏi, hơi thở dần trở nên đều đặn, khí tức trong cơ thể cũng tăng lên rõ rệt.

Làn da vốn tái nhợt vì mất máu giờ dần dần trở nên trắng hồng như ngọc, ánh lên trong ánh sáng nhạt của hang động.

Từng đường nét khuôn mặt nàng sắc sảo và hài hòa, tựa như băng tuyết ngàn năm trên đỉnh cao nguyên, vừa lạnh lùng mà lại mang nét kiêu sa, khó gần. Đôi mi dài khẽ rung động, như một đóa hoa đêm từ từ hé nở trong màn sương, từng hơi thở nàng cũng trở nên nhẹ nhàng và thanh thoát hơn.

Mái tóc dài đen nhánh của nàng xõa xuống vai, mềm mại như suối, ánh lên trong ánh sáng yếu ớt, khiến toàn thân nàng toát ra một vẻ đẹp thoát tục. Đôi mắt nàng, khi mở ra, trong veo và sâu thẳm như mặt hồ, chứa đựng sự kiên định nhưng lại mang nét dịu dàng khó tả.

Công Tôn Tuyết khẽ cử động, cảm nhận cơ thể nàng đang được tái sinh từng chút một. Sự đau đớn và mệt mỏi trước đó dần tan biến, thay vào đó là một nguồn sức mạnh đang trỗi dậy, mạnh mẽ nhưng không kém phần nhu hòa.

Khoảnh khắc này, Công Tôn Tuyết đẹp tựa tiên nữ lạc giữa chốn nhân gian. Nàng như hòa vào khung cảnh huyền bí của hang động, khiến cảnh vật trở nên thơ mộng và hư ảo hơn. Vẻ đẹp của nàng không chỉ nằm ở ngoại hình mà còn toát ra từ khí chất cường giả và sự mạnh mẽ ẩn giấu bên trong.

Nàng ngẩng đầu lên, ánh mắt dừng lại trên người Mộc Chiến, trong đôi mắt ấy mang theo vẻ cảm kích.

Nhưng Mộc Chiến lúc này toàn thân đều toát ra mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, đổ gục ngược lại vào cơ thể mềm mại của nàng. Hiển nhiên, một Dung Huyết Cảnh hậu kì như hắn trị thương cho Linh Anh Cảnh đỉnh phong vẫn còn rất miễn cưỡng, cho dù hắn có là Bất Tử Thụ đi chăng nữa.

Công Tôn Tuyết theo bản năng vòng tay đỡ lấy Mộc Chiến, cơ thể hắn nhẹ bẫng nhưng cũng vô cùng lạnh lẽo. Nàng cảm nhận rõ hơi thở yếu ớt từ hắn, như một ngọn đèn sắp cạn dầu. Gương mặt hắn gần như không còn chút huyết sắc, từng giọt mồ hôi lạnh chảy dài trên trán.

“Ngươi…” Công Tôn Tuyết kinh ngạc, trái tim nàng bất giác thắt lại. Nàng hiểu, chính dòng huyết dịch màu lục của hắn đã truyền sinh cơ giúp nàng hồi phục, nhưng cái giá phải trả cho điều đó lại quá lớn. Sức mạnh tái tạo kỳ lạ đó dường như đã tiêu hao gần như toàn bộ sinh lực của hắn.

Trong khoảng khắc ấy, Công Tôn Tuyết không khỏi ngỡ ngàng trước hành động của Mộc Chiến. Hắn vốn luôn giữ vẻ lãnh đạm, xa cách, nhưng lại không ngần ngại dùng chính sinh mạng của mình để cứu nàng, một người xa lạ. Điều này khiến nàng cảm thấy trong lòng dâng lên một cảm giác vừa biết ơn, vừa không sao lý giải nổi.

“Ngươi đúng là kẻ ngốc…” Công Tôn Tuyết thì thầm, ánh mắt nàng nhìn hắn, trong lòng dâng lên một cảm xúc phức tạp mà trước nay nàng chưa từng trải qua.

Cảm nhận sự lo lắng trong ánh mắt Công Tôn Tuyết, Mộc Chiến khẽ cử động đôi môi tái nhợt, giọng nói khàn khàn, yếu ớt nhưng vẫn cố gắng tỏ ra bình tĩnh:

“Không sao… Ta chỉ bị kiệt sức… Nghỉ ngơi một chút là sẽ hồi phục thôi.”

Hắn nói nhẹ nhàng, như thể v·ết t·hương và sự cạn kiệt sinh lực chẳng đáng bận tâm. Thân thể hắn vẫn nằm tựa vào người nàng, hơi thở khó khăn nhưng Mộc Chiến vẫn cố gắng tỏ ra không hề nao núng.

Nhưng thật đúng như vậy a, người bình thường có thể hao hết huyết dịch mà c·hết. Nhưng Mộc Chiến chỉ c·hết khi nào thụ tâm của hắn hoàn toàn vỡ nát. Lúc này đây, thụ tâm của hắn đập rất dữ dội, sáu mươi chiếc lá đang rung lắc mãnh liệt đưa linh lực vào huyết quản của Mộc Chiến, phục hồi huyết dịch cho hắn.

Những điều này, Công Tôn Tuyết không hề biết. Nàng nghe thấy lời trấn an của hắn, trong lòng nàng càng thêm phức tạp. Nàng nghĩ hắn đang cố tỏ ra mạnh mẽ, nhưng không thể phủ nhận rằng chính sự liều lĩnh của hắn đã khiến nàng sống sót. Ánh mắt nàng thoáng dịu lại, một chút cảm kích pha lẫn sự khó hiểu đối với con người kỳ quái này.

“Ngươi… thật sự không cần phải làm như vậy…” Nàng thì thào, giọng nói lạc đi trong làn gió nhẹ của khe núi.

Mộc Chiến chỉ nhắm mắt lại, không nói thêm gì, chỉ khẽ mỉm cười nhạt. Không lẽ lại nói với nàng, ta là Thiên Mệnh Nguyên Chủng hay sao?

“Nhưng mà tại sao ngươi có thể làm được như vậy?!” Công Tôn Tuyết buộc miệng hỏi, Mộc Chiến có khả năng lạ thường như thế, đã không thuộc nhân sinh quan của nàng.

“Bí mật lớn nhất cuộc đời ta! Hi vọng ta có thể tin tưởng nàng!” Mộc Chiến nghe nàng hỏi, mở mắt nhìn thẳng vào mắt nàng, nghiêm túc nói.

Mộc Chiến cũng không biết, trong vô thức mà hắn đã đổi cách xưng hô với nàng..

Công Tôn Tuyết nhìn thấy ánh mắt của Mộc Chiến, trong tâm rung động một hồi. Đúng vậy, có lẽ Mộc Chiến có thân phận gì đó đặc thù, nên mới có khả năng trị thương nghịch thiên như vậy.

Dung Huyết Cảnh hậu kì lại có khả năng trị thương cho Linh Anh Cảnh đỉnh phong. Hơn nữa, trạng thái đó của Mộc Chiến, lại tiết ra huyết dịch màu xanh. Thiếu niên này thật sự không đơn giản a..

Công Tôn Tuyết thầm nghĩ trong lòng, nhưng nàng vẫn gật mạnh đầu quả quyết. Tu sĩ ai cũng có bí mật, Mộc Chiến đã không ngần ngại tiết lộ bí mật để cứu nàng, nàng làm sao có thể phản bội lại hắn được.