Trong bóng tối tĩnh mịch của khe núi, hai thân hình khẽ dựa sát vào nhau. Không gian nơi đây chật hẹp, hai vách đá cao sừng sững, lạnh lẽo ép chặt lấy họ, không để lại khoảng trống nào cho sự riêng tư. Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến chỉ cách nhau một hơi thở.
Mộc Chiến vẫn đang yếu ớt, đầu hắn tựa nhẹ vào vai nàng, thân thể tái nhợt của hắn như không còn chút sức lực nào.
Hơi thở hắn tuy nhẹ nhưng mang theo chút ấm áp, phả vào làn da mềm mại của Công Tôn Tuyết, khiến nàng không khỏi cảm nhận rõ sự gần gũi không ngờ giữa hai người. Từng hơi thở, từng nhịp đập trái tim của họ dường như hòa quyện vào nhau, chỉ có tiếng gió rít ngoài xa là thứ duy nhất tồn tại giữa sự yên lặng ấy.
Công Tôn Tuyết có thể cảm nhận được nhịp thở mỏng manh của Mộc Chiến, nhưng vẫn vững vàng như đang cố gắng trấn an nàng. Hơi thở ấm áp của hắn nhẹ nhàng phả vào cổ nàng, không quá gần, nhưng cũng không đủ xa để khiến nàng thôi cảm thấy một sự dịu dàng lạ lẫm.
Trước kia, chưa từng có ai đứng gần nàng đến thế, chưa từng có ai khiến nàng cảm nhận được hơi thở của người khác một cách rõ ràng như vậy. Hai người đứng sát vào nhau, hơi thở hòa quyện, như thể trong lúc này, thế gian ngoài kia chỉ còn lại họ. Gió lạnh bên ngoài khe núi thổi ào ạt, nhưng giữa sự lạnh lẽo ấy, họ tìm thấy một chút hơi ấm từ sự tiếp xúc này.
…..
Sau một lúc lâu, tiếng gầm trầm đục của con sinh vật cổ đại cũng bắt đầu nhạt dần, rồi biến mất.
Cả không gian như nhẹ nhàng thở phào khi áp lực khủng bố kia dần rời xa, bóng tối trong khe núi dường như cũng bớt phần đè nén. Con sinh vật cổ đại, sau khi lướt qua, không tìm thấy mục tiêu của nó, từ từ rút lui, để lại sự yên tĩnh nặng nề.
Công Tôn Tuyết và Mộc Chiến vẫn giữ nguyên tư thế, cơ thể họ vẫn chạm vào nhau. Khi hơi thở của cả hai dần ổn định lại, bầu không khí trong khe núi cũng bắt đầu dịu đi.
Tiếng bước chân rền vang của con sinh vật cổ đại đã hoàn toàn biến mất vào hư không, chỉ để lại sự tĩnh lặng kỳ lạ giữa không gian hẹp.
Mộc Chiến khẽ cử động, đôi mi mở ra, ánh mắt còn đôi chút mờ mịt nhưng đã tỉnh táo hơn. Hắn chống tay, cố gắng rời khỏi tư thế dựa vào Công Tôn Tuyết.
Công Tôn Tuyết, dù vẫn còn cảm nhận được sự ấm áp từ hơi thở của Mộc Chiến, cũng bắt đầu điều chỉnh tâm trí.
Nàng chỉnh sửa y phục một chút, ánh mắt quan sát khắp xung quanh, như đang kiểm tra xem mọi nguy hiểm đã thực sự qua hay chưa.
Khuôn mặt nàng vẫn bình tĩnh, nhưng đôi mắt sắc sảo, thả thần niệm ra để cảm ứng. Một con yêu thú tứ giai hậu kỳ, nàng hiện tại không thể đánh bại nó.
Mộc Chiến cũng vậy, sau khi sửa soạn y phục, hắn tự mình kiểm tra lại trạng thái cơ thể, nhận ra dù đã hao tổn nhiều sinh lực, nhưng không đến mức quá nguy hiểm.
Vẫn giữ vẻ điềm đạm quen thuộc, hắn thu hồi lại sự yếu ớt ban nãy, khẽ gật đầu với nàng như thể mọi thứ đã trở về trạng thái bình thường.
Công Tôn Tuyết cuối cùng cũng hướng mắt về phía cửa khe núi, giọng nàng bình thản nhưng không giấu được chút lo lắng:
“Chúng ta nên rời khỏi đây, trước khi thứ khác xuất hiện.”
Mộc Chiến im lặng gật đầu, hai người cẩn thận dìu nhau, bước ra khỏi khe núi hẹp. Không gian bên ngoài giờ đây đã dần sáng lên, tia nắng yếu ớt của buổi chiều len lỏi qua tầng mây, phủ lên bức tranh núi non một màu ảm đạm nhưng lại mang theo chút bình yên.
Mùi đất ẩm và hơi thở của thiên địa dường như tràn ngập quanh họ, xua tan đi phần nào những nguy hiểm vừa trải qua.
Cả hai rời khỏi khe nứt, bước chân nhẹ nhàng nhưng cảnh giác. Mộc Chiến vẫn lặng lẽ chậm rãi, đôi mắt hắn liếc nhìn xung quanh, đề phòng mọi biến cố bất ngờ.
Công Tôn Tuyết tuy đã hồi phục phần lớn nhờ dòng huyết dịch kỳ lạ của Mộc Chiến, nhưng nàng vẫn chưa hoàn toàn lấy lại được sức mạnh vốn có, mà Mộc Chiến thì hơi cạn kiệt sinh lực, sức mạnh cũng chẳng có quá nhiều.
“Phía trước!” Mộc Chiến chỉ tay về hướng có ánh sáng lờ mờ. “Chúng ta có lẽ sẽ rời được khỏi đây rồi!!”
Vừa bước ra khỏi khe nứt, đột nhiên, từ phía chân trời, một luồng sáng lạ xuất hiện, chói lòa như ánh mặt trời, nhưng mang theo hơi lạnh buốt giá.
Vù..vù..
“Cẩn thận!” Mộc Chiến hét lên. Không hiểu từ đâu, một cơn bão tuyết đột ngột kéo đến, những bông tuyết bay tán loạn trong không khí, tạo nên một khung cảnh hỗn loạn.
Trong khoảnh khắc, Mộc Chiến nắm chặt tay Công Tôn Tuyết, cả hai lao vào giữa cơn bão. Làn gió lạnh lẽo quất vào mặt, nhưng ánh sáng phía trước như là ngọn đuốc dẫn đường, khiến họ không thể từ bỏ.
Khi bão tuyết dần lắng xuống, cả hai tiếp tục đi thêm vài bước, đột nhiên phát hiện một cửa động bí mật ẩn sâu bên trong lòng núi.
Ánh sáng từ khe hở lờ mờ rọi ra, mang theo một luồng khí tức cổ xưa, lạnh lẽo đến rợn người. Dường như họ đã vô tình lạc vào một nơi đã bị phong ấn từ lâu, mà giờ đây cánh cửa đó lại mở ra mời gọi kẻ xâm nhập.
“Động phủ?!?”
Công Tôn Tuyết khẽ nheo mắt, cảnh giác nhìn vào bên trong.
Mộc Chiến quan sát một chút thầm đánh giá, đây có lẽ là cái gọi là cơ duyên sao?
Vào, hay không vào?
Mộc Chiến cân nhắc chút, nhưng vẫn quay sang hỏi Công Tôn Tuyết, dù sao nàng cũng là Linh Anh Cảnh cường giả, có thể biết chút gì đó.
“Nàng biết động phủ này không?!?”
Công Tôn Tuyết lắc lắc đầu, tu sĩ vô số, một cái động phủ xuất hiện trong Hoang Cổ Sâm Lâm cũng khá kì quái, nhưng cũng chưa chắc là của vị cường giả nào.
“Cẩn thận vào xem một chút, không biết chừng lại là của một tuyệt thế cường giả nào đấy!!”
“Được!” Mộc Chiến gật đầu, hắn cũng có chút tò mò về cái động phủ thần bí này.
….
Hai người cẩn thận bước vào trong động phủ. Bên trong động phủ rộng lớn, những bức tường đá được chạm khắc tinh xảo, lưu giữ dấu ấn của thời đại xa xưa, mỗi hoa văn như mang theo sức mạnh huyền bí của đất trời.
Giữa trung tâm hang động là một tòa thạch đài, trên đó đặt một viên ngọc lớn, phát ra ánh sáng u tối.
Khi bước tới gần thạch đài, một cảm giác lạnh lẽo, âm trầm bỗng chốc bao trùm toàn bộ động phủ.
Từ dưới thạch đài, một luồng khí đen dày đặc bốc lên, tựa như màn đêm vô tận nuốt chửng lấy ánh sáng yếu ớt xung quanh. Công Tôn Tuyết lập tức nhận ra nguy hiểm, ánh mắt nàng lóe lên một tia quyết đoán.
“Nguy hiểm!”
Nàng hét lên, tung mình lao về phía Mộc Chiến với tốc độ nhanh như chớp. Thanh kiếm trong tay nàng lóe sáng, một luồng kiếm khí sắc bén quét thẳng về phía thạch đài.
Thế nhưng, ngay khi kiếm khí của Công Tôn Tuyết chạm đến thạch đài, một linh hồn già nua hiện ra.
Hình dáng của nó là một bóng người mờ ảo, nhưng uy thế tỏa ra mạnh mẽ, hồn lực hùng hậu đến mức khiến người ta cảm thấy ngột ngạt.
Với chỉ một cái phất tay nhẹ nhàng, lão đã vô hiệu hóa toàn bộ lực công kích của Công Tôn Tuyết. Kiếm khí tan biến trong chớp mắt, không để lại dấu vết nào.