Giọng nói của linh hồn vang vọng, trầm thấp và đầy âm mưu:
“Cuối cùng, sau bao năm chờ đợi, một thân thể hoàn mỹ đã xuất hiện…”
Linh hồn lão giả cười khẩy, đôi mắt vô hình của nó lóe lên tia sáng ma mị nhìn về phía Mộc Chiến:
“Ngươi… thật là hoàn hảo. Ta sẽ sử dụng thân thể này, trở thành kẻ mạnh nhất một lần nữa!”
“Đừng hòng!” Công Tôn Tuyết hừ lạnh một tiếng, từng chiêu kiếm nhanh như tia chớp, tràn ngập sát khí, nhắm thẳng vào lão giả.
Thanh kiếm của nàng phát ra hào quang lóa mắt, mang theo lực lượng của Băng Ý Cảnh Tam Tầng, bộc phát thành một trận bão tuyết đầy uy mãnh. Kiếm khí hóa thành vô số đường sáng, tạo nên một trận thế như bão táp cuốn phăng mọi thứ trên đường đi.
“Kiếm Ảnh Tuyết Phong!”
Nàng hét lớn, xuất ra một chiêu kiếm cực mạnh, kiếm khí tựa như hàng vạn mũi tên tuyết băng xuyên thẳng vào không gian, hướng về phía lão giả.
Kiếm Ảnh Tuyết Phong - Huyền cấp cực phẩm võ kỹ, một trong những võ kỹ trấn giữ tông môn của Băng Tuyết Các. Một các chủ như nàng, thêm thực lực Linh Anh Cảnh đỉnh phong hoàn toàn có tư cách tu luyện nó.
Lão giả đối mặt với màn kiếm ảnh dày đặc, gương mặt tràn đầy khinh bỉ, nhưng khi v·a c·hạm với kiếm khí ẩn chứa băng linh lực của Công Tôn Tuyết, đôi mắt lão hơi co lại. Lão nhận ra Băng Ý Cảnh và Kiếm Ý của nàng đã vượt xa dự liệu của mình.
Tuy nhiên, lão giả vẫn không dễ dàng để Công Tôn Tuyết đắc thủ. Lão cười gằn, tay áo vung lên, một luồng tà khí cuồn cuộn lan tỏa ra, đối kháng trực tiếp với kiếm khí của nàng. Từng tia khí âm u đen đặc như vòi rồng cuốn lấy, nghiền nát băng linh lực của nàng trong chớp mắt.
Công Tôn Tuyết không hề nao núng, sau chiêu thứ nhất, nàng lập tức dồn lực tung thêm hàng loạt chiêu thức liên tiếp.
“Phong Tuyết Liên Hoa”
Một Huyền cấp cực phẩm khác, một chiêu kiếm xoay tròn, dung hợp vào Băng Ý Cảnh tạo thành vô số cánh hoa tuyết lấp lánh, lưỡi kiếm tựa hoa băng, mang theo cái lạnh thấu xương lao thẳng vào lão giả.
Cùng lúc đó, nàng vận dụng thân pháp cực nhanh “Bạch Ảnh Vô Ngân” - Huyền cấp thượng phẩm võ kỹ, thân ảnh hóa thành hư ảo, xuất hiện ngay sau lưng lão giả, bất ngờ đâm một kiếm chí mạng.
Lão giả bị bao vây từ hai phía, một bên là hoa tuyết băng lãnh, một bên là mũi kiếm của nàng nhắm vào tử huyệt.
Nhưng lão vốn dày dạn kinh nghiệm, với một cái xoay mình, tà khí bùng nổ từ thân lão, tạo thành một tấm chắn đen đặc cản phá toàn bộ kiếm chiêu của Công Tôn Tuyết. Tà khí v·a c·hạm với kiếm quang, tạo nên những t·iếng n·ổ lớn, ánh sáng và bóng tối giao tranh không ngừng.
“Linh Anh đỉnh phong! Rất mạnh, nhưng không ở trạng thái toàn thịnh như ngươi, ngươi tưởng ngăn cản được bổn toạ sao?” Giọng nói khàn đục của lão tựa như vọng từ cõi u minh, mang theo sát khí vô tận.
Công Tôn Tuyết không từ bỏ, thân ảnh nàng lao thẳng về phía lão giả, nhưng sức mạnh của lão vượt xa tưởng tượng.
Chỉ một cái nhấc tay, lão đã dễ dàng đẩy nàng lùi lại, va mạnh vào vách động. Nàng thổ ra một ngụm máu tươi, cơ thể đau nhói, không ngờ lão già này lại có thực lực kinh hãn đến như vậy.
“Tiểu bối! Thân thể này là của ta!” Lão già không chần chờ sau khi đánh bật Công Tôn Tuyết, cười lớn, trong nháy mắt lao về phía Mộc Chiến với ý đồ đoạt xá.
Một cỗ lực lượng tà dị lập tức tràn vào cơ thể hắn, muốn chiếm lấy quyền kiểm soát. Mộc Chiến chỉ kịp cảm thấy cỗ khí tức lạnh buốt xâm nhập kinh mạch, như hàng ngàn lưỡi dao cắt sâu vào hồn phách hắn.
Công Tôn Tuyết nhìn thấy cảnh tượng đó, ánh mắt nàng lộ vẻ lo lắng tột cùng, nhưng nàng hoàn toàn bất lực. Thực lực của lão già quá lớn, khiến nàng không cách nào tiến tới gần.
Trong khoảnh khắc sinh tử, Phệ Sinh Mộc Diễm trong thụ tâm của Mộc Chiến đột ngột bừng cháy. Ngọn lửa xanh đỏ mãnh liệt bao phủ toàn bộ cơ thể hắn, ngăn chặn tà lực của lão giả đang xâm nhập.
Nhưng lão giả không hề chùn bước, tà khí cuồn cuộn càng mạnh mẽ, khiến Mộc Chiến đau đớn tột độ, đôi mắt hắn tràn ngập huyết sắc.
Mộc Chiến cảm thấy một luồng khí lạnh buốt xông thẳng vào tâm trí mình. Hắn ngay lập tức nhận ra linh hồn này muốn đoạt xá hắn!
Linh hồn cổ đại, mang theo tham vọng ngàn năm, toan tính đoạt lấy cơ thể trẻ trung, đầy tiềm năng của Mộc Chiến để hồi sinh một lần nữa.
Dù đ·ã c·hết đi từ lâu, nhưng chấp niệm mạnh mẽ khiến nó vẫn còn trấn giữ nơi đây, chỉ chờ cơ hội để trở lại cõi trần.
Linh hồn nhanh chóng nhập vào Mộc Chiến, cố gắng cưỡng ép chiếm lấy cơ thể hắn.
Nhưng ngay khi nó tiến vào thụ tâm của hắn, một lực cản mạnh mẽ không thể lường trước bỗng bùng phát.
Mộc Chiến mở mắt, trở thành trạng thái Lục Biến, lúc này trong thụ tâm của hắn, toàn bộ lá cây rung chuyển, tỏa ra luồng sinh mệnh chi lực vô tận. Hắn là Thiên Mệnh Nguyên Chủng, một tồn tại sánh ngang trời đất, không thể bị đoạt xá!
Linh hồn cổ đại bỗng cảm nhận được nguy cơ khôn lường, nó thét lên trong sợ hãi:
“Không… sao lại có thứ này! Không thể nào!”
Nhưng tất cả đã quá muộn. Sức mạnh của Thiên Mệnh Nguyên Chủng như một biển cả cuồn cuộn, hoàn toàn áp đảo linh hồn kia. Trong cơn hoảng loạn, linh hồn cố gắng thoát ra, nhưng đã bị sức mạnh trong thụ tâm Mộc Chiến nghiền nát từng chút một.
Linh hồn sau khi tan biến đi, hoá thành vô tận hồn lực tẩm bổ cho linh hồn của Mộc Chiến. Mặc dù linh hồn của Thiên Mệnh Nguyên Chủng rất cường đại, nhưng dù sao Mộc Chiến cũng chỉ mới là Dung Huyết hậu kì, so với linh hồn của lão già kia thì thua kém xa.
Nếu hắn không phải Thiên Mệnh Nguyên Chủng, có lẽ giờ này người đang mở mắt không phải là Mộc Chiến hắn nữa rồi.
Linh hồn của Mộc Chiến sau khi đã hấp thu hồn lực, liền đột phá đến tam giai sơ kỳ. Mộc Chiến mừng rỡ một chút, với linh hồn lực này, hắn đã có thể luyện chế ra tam giai đan dược rồi.
Công Tôn Tuyết đứng bên cạnh, cảm nhận sự thay đổi đột ngột của Mộc Chiến, nhưng lại không hiểu rõ chuyện gì vừa xảy ra.
Khi linh hồn cổ đại hoàn toàn tan biến, Mộc Chiến thần sắc có chút trầm ngâm, như vừa trải qua một trận chiến trong tâm trí. Hắn thở ra một hơi dài, nhìn Công Tôn Tuyết, khẽ gật đầu, như thể mọi nguy hiểm đã qua.
“Đa tạ nàng đã ra tay tương trợ!” Mộc Chiến cảm động nói một chút, hiển nhiên khung cảnh nàng liều mạng với thương thế như vậy với linh hồn cường đại đã khiến hắn dâng lên xúc cảm.
Nhưng Công Tôn Tuyết lại lắc đầu “Ta cũng không ngăn cản được gì! Linh hồn đó vẫn tiến vào đoạt xá được ngươi!”
Mộc Chiến đáp “Đừng nói như thế! Nhờ nàng tiêu hao hồn lực của hắn mới có thể giúp ta chiến thắng được hắn đấy thôi!”
Mộc Chiến cảm nhận được sự ảm đạm trong mắt nàng. Hắn thấy nàng thật sự muốn bảo vệ hắn khỏi linh hồn kia xâm nhập.
Dù thương thế của nàng chưa khỏi, vận dụng nhiều lực lượng như thế đã là cố gắng hết sức, nhưng vẫn không ngăn cản được nên có chút tủi thân.
Mộc Chiến không muốn nàng nghĩ nhiều, liền an ủi nàng, hắn cũng không muốn nàng có thể liên tưởng đến Thiên Mệnh Nguyên Chủng. Nếu không, làm sao hắn có thể giải thích được việc mình chiến thắng linh hồn cường đại kia chứ.