Không gian quanh Mộc Chiến đột nhiên biến đổi, cảnh tượng trước mắt chuyển thành một bãi cỏ dưới bầu trời đêm đầy sao.
Dưới ánh trăng bạc, một nữ nhân hiện lên như một tiên tử thoát tục, vẻ đẹp kiều diễm đến nao lòng. Tóc nàng đen mượt, buông dài xuống như dòng suối chảy, bóng mờ lay động dưới làn gió nhẹ đêm khuya.
Gương mặt nàng tựa như một đóa hoa vừa hé nở dưới ánh trăng, dịu dàng mà thanh tú, từng đường nét tinh xảo hoàn mỹ.
Làn da trắng ngần, mịn màng như ngọc, phản chiếu ánh sáng lạnh lẽo của trăng rằm, tỏa ra vẻ đẹp thanh cao thoát tục, dường như không thuộc về cõi phàm trần.
Nàng đang đứng dưới một tán cây lớn, nở nụ cười khi nhìn thấy Mộc Chiến.
Mộc Chiến bất ngờ, trái tim hắn xao động. Giọng nói của nàng dịu dàng vang lên:
“Mộc Chiến, chúng ta hãy sống hạnh phúc bên nhau, bỏ qua tất cả những đau khổ, tranh đấu, phiền não… Hãy ở lại đây, bên ta mãi mãi.”
Khung cảnh ấm áp, lời nói của Dao Hi Nguyệt như một giấc mộng ngọt ngào. Tâm hồn Mộc Chiến chao đảo, một phần trong hắn muốn buông bỏ hết mọi khổ đau, chiến đấu và truy cầu quyền lực, để chỉ đơn giản sống cuộc đời bình dị bên cạnh nàng.
Tuy nhiên, ngay khi tay hắn chạm vào bàn tay nàng, trong lòng hắn đột nhiên rung chuyển.
Mộc Chiến nói: “Hi Nguyệt, ta biết nàng, nhưng nàng sao lại biết ta?!”
Ngay sau khi hắn hỏi xong, Dao Hi Nguyệt liền biến mất không một chút dấu vết.
“…” Mộc Chiến nghi hoặc to lớn trong đầu, cái này là sao..
Xong hắn lại lắc đầu cười khổ, chắc chắn là tên Khí Linh ấy bị nhầm lẫn rồi.
Dao Hi Nguyệt, hắn biết nàng khi còn ở hình dạng cổ thụ, nàng chưa từng bao giờ tiếp xúc với hắn ở dạng người bao giờ cả, đó là còn chưa kể, nàng lại biết tên hắn là gì.
Vù vù…
Đột nhiên, khung cảnh trước mắt của Mộc Chiến biến đổi.
Bây giờ Mộc Chiến hắn đang đứng trước một ngôi nhà, nó rất lụp xụp, tệ hơn rất nhiều so với bất cứ một ngôi nhà nào mà hắn gặp ở Thương Lan Thành hay Hoàng Thành.
Nhưng, một âm thanh trong trẻo như một dòng suối mát xuất phát từ trong ngôi nhà vang lên. Một thanh âm mà Mộc Chiến không thể nào quên được. Một thanh âm hắn đã khắc ghi thật sâu vào tâm can.
“Ca..ca ngươi đã về rồi sao?! Vào đây ăn cơm cùng muội đi kẻo nguội!!”
Mộc Chiến sững người, lẳng lặng bước vào ngôi nhà thân thuộc ấy.
Trước mắt hắn, Mộng Linh Nhi đang ngồi trước mâm cơm đạm bạc, nàng xinh đẹp như giấc mơ, với mái tóc dài bay phấp phới trong gió. Nụ cười rạng rỡ của nàng như ánh mặt trời xua tan mọi bóng tối trong lòng hắn.
“Ca..lại đây ăn nào..!”
Mộng Linh Nhi khẽ vẫy tay với Mộc Chiến, hắn đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống.
Bữa cơm rất đạm mạc, so với những bữa ăn của hắn đã từng ăn ở Tuý Thiên Lâu hay Nguyệt Hồn Lâu đều kém hơn rất nhiều.
Nhưng, Mộc Chiến gắp đũa ăn từng đũa, từng đũa. Cơm Mộng Linh Nhi làm vẫn thế, vẫn hương vị quen thuộc ấy, nó ngon một cách lạ thường.
Mộc Chiến ăn rất ngon, hắn không nói gì cả, hắn chỉ ăn mà thôi.
Cơm dù rất ngon, nhưng thỉnh thoảng lại có chút vị mặn. Nước mắt của Mộc Chiến đổ dài trên mặt rơi vào bát cơm của hắn.
Cơm Mộc Chiến ăn chan đầy nước mắt.
“Ca, ngươi làm sao vậy!” Mộng Linh Nhi lo lắng nói, gương mặt không hiểu tại sao Mộc Chiến lại khóc. “Cơm muội làm không hợp khẩu vị ca sao??!”
“Không, Linh Nhi, muội làm cơm rất ngon, ca rất thích ăn cơm muội nấu, chỉ là…”
Mộc Chiến nghẹn ngào nói một cái.
“Có chuyện gì sao ca.. ca có thể nói cho Linh Nhi nghe được không!”. Mộng Linh Nhi lo lắng nói, cầm chiếc khăn tay còn chứa mùi hương thoang thoảng của nàng lau đi những giọt lệ của Mộc Chiến.
Mộc Chiến ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn nàng. Hắn nắm chặt lấy bàn tay của nàng.
“Xin lỗi muội..xin lỗi muội… Do ca yếu đuối.. Do ca không mạnh… Ca đã không bảo vệ được muội!!” Hắn nghẹn ngào từng lời.
“Ca, ngươi nói gì vậy, Linh Nhi không hiểu? Ngươi bị ốm sao?” Mộng Linh Nhi gương mặt lo lắng đến thất sắc, lấy tay đặt lên trán của Mộc Chiến xem hắn có bị ốm hay không.
Mộc Chiến cảm nhận được sự quan tâm vô bờ bến ấy, hắn cảm nhận được tình cảm thân thương của nàng làm thụ tâm của hắn như càng bị bóp nghẹt lại.
Mộc Chiến đứng lên, ôm chặt lấy Mộng Linh Nhi đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì.
“Rồi có một ngày, muội sẽ lại đứng trước mặt ca! Lần này ca sẽ không thất hứa! Tin tưởng ca..!”
Nói xong, hắn liền vận dụng linh hồn lực.
“Vô Niệm Chi Ý Cảnh!”
Mọi thứ trước mắt của Mộc Chiến nhạt nhoà dần đi.
Khung cảnh ấy, ngôi nhà ấy, bữa cơm ấy, và cả… Mộng Linh Nhi.. cũng đang tan biến dần trước mắt của hắn.
Hắn vẫn ôm chặt nàng trong vòng tay, mặc kệ thân ảnh của nàng đang dần biến mất. Từ lúc đầu, Mộc Chiến đã biết, tất cả chỉ là ảo cảnh.
Vô Niệm Chi Ý Cảnh của hắn luôn làm cho hắn thanh tỉnh, tâm vô tạp niệm, không có ảo cảnh nào có thể đánh lừa được hắn.
Chỉ là, hắn muốn đánh lừa chính bản thân mình. Nếu như làm vậy có thể gặp lại Mộng Linh Nhi, hắn luôn sẵn sàng.
Mộng Linh Nhi vẫn luôn là vết hằn trong lòng hắn, là thân ảnh hắn khắc cốt ghi tâm. Hắn không thể quên được nàng, không thể xoá bỏ hình ảnh của nàng.
Do vậy, dù là ảo cảnh, hắn vẫn muốn gặp lại nàng.
“Ca..muội luôn tin tưởng ca.. nhưng đừng gắng sức quá.. bảo trọng nhé..ca..!!” Mộng Linh Nhi trước giây phút tan biến cuối cùng, thâm tình nhìn về phía Mộc Chiến.
Nàng nở một nụ cười như ánh sáng ban mai, như trăm hoa đua nở, sau đó hoàn toàn biến mất, để lại Mộc Chiến một mình.
Ảo cảnh hoàn toàn mất đi, Mộc Chiến mở đôi mắt của mình ra, phát hiện hắn vẫn đang đứng trong tầng tám của Thí Luyện Tháp.
Mộc Chiến thở dài một hơi, tâm trạng có chút sa sút, không nghĩ đến, khảo nghiệm đầu tiên lại là tâm tình.
Nếu như hắn không có Vô Niệm Chi Ý Cảnh, có lẽ, Mộc Chiến sẽ không thể nào thoát khỏi ảo cảnh đó được…