Sau trận chiến, Mộc Chiến đứng đó, thân hình loạng choạng, toàn thân rách nát, máu tươi từ khóe miệng chảy dài xuống ngực. Lục Biến dù đã giúp hắn gắng gượng qua trận đấu, nhưng giờ đây, sức mạnh đó cũng cạn kiệt.
Những v·ết t·hương sâu hoắm từ đòn đánh của khôi lỗi vẫn còn hiện rõ trên thân thể, dù khả năng hồi phục nhanh chóng, nhưng cơn đau xé toạc từng thớ cơ như lửa đốt.
Gương mặt nhợt nhạt của hắn phủ một lớp mồ hôi lạnh, hơi thở nặng nề như lồng ngực không thể nào chứa nổi khí trời.
Mặt đất xung quanh vẫn còn vương lại hơi lạnh từ khôi lỗi, không khí trong tháp thấm đẫm tử khí sau trận đấu kịch liệt.
Trong cái tĩnh lặng đáng sợ đó, đột nhiên một âm thanh vang lên.
“Cạch!”
Trước mặt Mộc Chiến, một cánh cửa lớn từ từ mở ra. Ánh sáng mờ ảo từ phía bên kia lọt vào, soi rọi lên thân hình tả tơi của hắn.
Cánh cửa ấy dường như dẫn đến một nơi khác, một không gian bí ẩn, nơi chưa từng ai từng bước vào. Hắn nhìn chằm chằm vào cánh cửa với ánh mắt mệt mỏi, nhưng trong lòng không khỏi dấy lên sự tò mò.
“Chẳng lẽ… còn chưa kết thúc? Thí Luyện Tháp này còn bao nhiêu tầng nữa!”
Mộc Chiến âm trầm, hiện tại hắn chỉ còn bốn mươi chiếc lá trong thụ tâm, thực lực cũng còn chỉ ngang Dung Huyết Cảnh sơ kỳ.
Hơn nữa, hắn còn chịu thương thế từ con Hoá Đan Cảnh Khôi Lỗi ấy nữa, hiện tại hắn không thể đủ sức đánh thêm tầng trên nữa đâu.
Nhưng khi Mộc Chiến để ý, cánh cửa trước mặt hắn không giống như những cánh cửa thang bình thường hắn đã bước qua trong các tầng trước.
Cánh cửa này tỏa ra một ánh sáng huyền ảo, mờ mịt nhưng đầy bí ẩn, như thể nó không thuộc về thế giới phàm trần.
Nó được khắc họa bằng những hoa văn cổ kính, phức tạp như những mạch máu tinh tế, từng đường nét như đang chuyển động nhè nhẹ theo dòng linh khí quanh tháp.
Trên bề mặt cửa, một lớp mây mỏng như ẩn như hiện, lượn lờ bao quanh, tạo cảm giác hư ảo khó lường.
Những ký tự cổ ngữ, không phải ngôn ngữ của nhân gian, lập lòe ánh sáng màu lam, khiến người ta vừa kinh sợ vừa tò mò.
Ánh sáng huyền diệu từ cánh cửa chiếu rọi lên khuôn mặt mệt mỏi của Mộc Chiến, làm đôi mắt hắn phản chiếu tia sáng lấp lánh, tâm trí bỗng dao động giữa lựa chọn bước qua hoặc rút lui.
Chỉ nhìn qua, hắn đã có cảm giác nơi này dẫn đến một thế giới khác, vượt xa tất cả những gì hắn từng đối mặt trong tháp thí luyện.
“Đây là… cửa gì..?”
Mộc Chiến kinh nghi một chút, sau đó cắn răng bước vào. Nếu như có gì không đỡ được, hắn liền từ bỏ.
Khi hắn bước vào, toàn bộ thân thể dường như được bao phủ bởi một cảm giác nhẹ nhàng, thanh tĩnh.
Đôi chân vừa chạm đến phía bên kia, trước mắt hắn hiện ra một khung cảnh khiến người ta ngỡ ngàng.
Trước mắt hắn, một thế giới rộng lớn như bồng lai tiên cảnh hiện ra, hệt như một bức tranh thần tiên tuyệt mỹ.
Cả không gian phủ đầy một lớp sương trắng mỏng, lượn lờ bao phủ từng ngọn núi, từng dòng suối trong vắt như ngọc.
Xa xa là những thác nước cao ngất đổ xuống từ những đỉnh núi xanh thẳm, nước bắn tung thành những hạt bụi lấp lánh dưới ánh mặt trời dịu nhẹ.
Xung quanh, những cây cổ thụ cao lớn tỏa ra ánh sáng xanh lam nhạt, lá cây phất phơ theo gió, như thể chúng đang hát lên những khúc nhạc của trời đất.
Chim chóc với bộ lông rực rỡ sắc màu bay lượn trên bầu trời, những cánh hoa đào rơi xuống nhẹ nhàng như tuyết, phủ lên mặt đất một tấm thảm hồng phấn mềm mại. Cảnh vật thanh khiết, huyền bí mà cũng vô cùng sinh động.
Mộc Chiến cảm giác như bước vào một thế giới hoàn toàn khác, không còn sự căng thẳng, áp lực của trận chiến, mà thay vào đó là sự bình yên đến khó tả.
Vù..vù..
Đột nhiên, trong làn sương mù mờ ảo, một thân ảnh mơ hồ xuất hiện. Đó không phải là một con người bình thường, mà là một thực thể khổng lồ, mờ ảo như được tạo nên từ chính hư vô.
Ánh sáng nhạt từ cơ thể nó lan tỏa ra xung quanh, từng mảng sáng tối đan xen khiến người ta cảm thấy sự tồn tại của nó vừa hư vừa thực.
Giọng nói khô khan, máy móc vang lên, không mang theo chút cảm xúc nào, như tiếng vọng từ cõi xa xăm, mỗi từ phát ra lại như đâm thẳng vào lòng người:
“Chúc mừng… ngươi… người thí luyện… đã đến được đây. Ngươi… là kẻ đầu tiên… trong vòng một ngàn năm qua… có thể vượt qua tầng thứ tám.”
Mộc Chiến nghe lời nói mà cảm nhận rõ sự vô tình, lạnh lùng, không một chút nhân tính. Thân ảnh trước mắt như một hình hài không linh hồn, chỉ làm theo những mệnh lệnh cổ xưa, tồn tại để thách thức bất kỳ kẻ nào bước đến nơi này.
Nhưng câu nói kia lại khiến Mộc Chiến giật mình đôi chút, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc:
“Người đầu tiên trong ngàn năm qua? Rốt cuộc nơi đây ẩn chứa bí mật gì mà chỉ mình ta có thể vượt qua?”
Thanh âm lạnh lẽo ấy tiếp tục vang lên, đều đều và không có chút tình cảm nào:
“Ngươi… có chấp nhận thử thách? Nếu thành công… sẽ nhận phần thưởng… tương xứng.”
Mộc Chiến nhíu mày, ánh mắt sâu thẳm lóe lên sự quyết đoán. Trải qua trận chiến với khôi lỗi tầng thứ tám, hắn đã kiệt sức, nhưng bản tính bất khuất trong lòng hắn không cho phép bản thân dừng lại. Trước mặt là cơ hội, là con đường duy nhất tiến tới mạnh mẽ hơn.
Hắn hít sâu một hơi, ánh mắt kiên định nhìn vào thân ảnh mờ ảo kia, cất giọng:
“Ta chấp nhận.”
Lời vừa dứt, không gian xung quanh như biến đổi, mặt đất rung chuyển nhẹ, từng luồng khí lạnh băng từ bốn phía ùa đến, bao phủ toàn bộ thân thể Mộc Chiến.