Thần Võ Thiên Đế

Chương 117: Thiên Huyền sơ hiện



Những ngày tiếp theo, Lục Vũ đều chăm chỉ tu luyện.

Sau khi đạt đến Tụ Linh tứ trọng cảnh giới, thực lực tổng hợp của hắn tăng lên trên diện rộng.

Đặc biệt là Thốn Tâm Vạn Kình đệ tứ trọng biến hóa hơi ngoài dự liệu.

Thốn Tâm Bách Kình, phàm huyết chi cực, Thốn Tâm Thiên Kình, bất diệt chi thể.

Trước mắt Lục Vũ tu luyện tới Thốn Tâm 936 kình, thuộc về Tụ Linh tứ trọng tiền kỳ, chỉ cách Thốn Tâm Thiên Kình một chút thôi nên hắn luôn trông mong cái gọi là bất diệt chi thể kia.

Nhưng từ sau khi đạt đến Tụ Linh tứ trọng, Lục Vũ phát hiện ra da thịt toàn thân nhiều hơn một loại đường vân huyền diệu, theo Thốn Tâm Vạn Kình không ngừng tăng lên mà đường vân kia càng ngày càng thêm dày đặc, bao trùm mỗi một tấc da tấc thịt trên cơ thể, tạo thành một loại lưới bảo hộ huyền diệu.

Trong quá trình này, thân thể Lục Vũ sẽ xuất hiện cảm giác nhói đau mãnh liệt.

Nhưng không biết có phải là do phục dụng Hắc Nguyệt quả hay không, thể chất của Lục Vũ trở nên vô cùng đường đại, lại xuất hiện thêm một loại đường vân khác, nó kết hợp với Thốn Tâm Vạn Kình bất diệt chi thể tạo nên hiệu quả phòng ngự càng cường đại hơn.

“Loại thứ nhất là Thốn Tâm Vạn Kình bất diệt chi thể, loại thứ hai là Hắc Nguyệt quả Hắc Phật Kim Thân...”

Lục Vũ tâm thần đại chấn, đây là tin tức mà Vạn Pháp Trì cung cấp.

“Hai loại đường vân dung hợp lẫn nhau há không phải là Kim Thân Bất Diệt?”

Kinh hỉ to lớn bao phủ tâm linh Lục Vũ, nếu hắn có thể dung hợp hai loại đường vân lại với nhau tu thành Kim Thân Bất Diệt thì sau này hắn nhất định có thể dùng võ nghịch thiên, hoành tảo càn khôn.

Kiếp trước, võ lực của Lục Vũ chẳng ra gì.

Kiếp này, hắn muốn dùng võ xưng đế!

Tập trung ý chí, Lục Vũ chăm chú phân tích.

Trước mắt hắn đang ở vào thời khắc mấu chốt, Thốn Tâm Thiên Kình là một tiết điểm, trước lúc này, hắn muốn dung hợp Hắc Phật Kim Thân và Bất diệt chi thể lại làm một.

Phương pháp cụ thể thì còn cần Vạn Pháp Trì chỉ dẫn, phối hợp với thiên mạch và võ hồn của hắn thì hẳn là có xác suất thành công rất lớn.

Lâm Phong mấy hôm nay biến hóa rất lớn, đầu tiên là võ hồn của hắn đã trưởng thành đến Hoàng cấp cửu phẩm.

Tiếp theo, dưới sự đốc xúc của sư phó Đổng Trọng, hắn tu luyện võ kỹ cũng có tiến bộ kha khá, thuận lợi đạt đến Tụ Linh tam trọng cảnh giới.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên mấy ngày hôm nay cũng đang tu luyện, sau khi đạt được Long Chi Vẫn và trở về từ hậu sơn thì nàng tựa hồ có hứng thú tu luyện hơn.

Nàng không rõ nguyên nhân tại sao, nhưng tu vi cảnh giới ngược lại đang nhanh chóng tăng trưởng.

Tiểu Đóa thấy quận chúa đột nhiên chăm chú, tự nhiên là hết sức cao hứng, bồi tiếp nàng nắm chặt tu tập.

Trung viện, thi đấu tranh đoạt tốp năm chân truyền bảng sẽ diễn ra vào ngày hai mươi lăm, ngày hai mươi hai hết hạn báo danh, tổng cộng có hơn trăm đệ tử chân truyền tham dự.

“Lão đại, ta thấy trên bảng danh sách có tên của ngươi, ngươi muốn tranh đoạt tốp năm hả?”

Buổi chiều, trên đồng cỏ ngoại viện, Lâm Phong ghé tai hỏi Lục Vũ.

“Đây là cơ hội tốt để kết thúc ân oán.”

Lục Vũ hơi híp cặp mắt, ánh mắt lộ ra một cỗ phong mang.

Bắt đầu từ ngoại viện, Tần Vân năm lần bảy lượt muốn hại hắn, bây giờ là thời điểm kết thúc mọi chuyện.

“Thi đấu trên đài không thể làm gì được hắn đó?”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Với tính cách kiêu căng của hắn thì đánh bại hắn trước mặt mọi người còn khiến hắn khó chịu hơn là giết hắn đó.”

Lâm Phong nói: “Vậy cũng đúng, nhục nhã hắn trước mặt mọi người còn hung ác hơn là chém hắn mấy đao. Nhưng nếu như thế thì hắn khẳng định sẽ trả thù.”

Lục Vũ cười lạnh nói: “Ngươi cảm thấy ta sẽ cho hắn cơ hội à?”

Lâm Phong cười hắc hắc nói: “Với sự thông minh của lão đại thì ngươi thừa sức chơi hắn.”

Lục Vũ xoay người ngồi dậy, vỗ vỗ vai Lâm Phong, ghé vào lỗ tai hắn nói: “Mấy hôm nay chăm chỉ tu luyện, sau giải thi đấu ta sẽ giúp ngươi tăng võ hồn lên Huyền cấp!”

Lâm Phong sững sờ, lập tức đại hỉ.

“Thật? Không phải nói Hoàng cấp võ hồn không thể vượt cấp trưởng thành à?”

Lục Vũ nói: “Dưới tình huống bình thường thì đương nhiên là không được. Nhưng mà... trước... xem biểu hiện của ngươi đã.”

Lâm Phong nghe xong thì tựa như lấy tiết gà, kích động nói: “Lão đại, ngươi để cho ta lên núi đao ta tuyệt đối không xuống biển lửa, ngươi sai ta đi hướng bắc ta tuyệt đối không đi hướng nam, ngươi bảo ta ăn thịt ta tuyệt đối không ăn canh, ngươi nói ta tán gái ta tuyệt không lười biết, ngươi bắt ta... ai nha... lão đai, sao ngươi lại đánh ta?”

Lục Vũ mắng: “Ngươi có biết hổ thẹn chút nào không hả? Ăn thịt tán gái, ngươi ăn thì ta ăn cái gì hả?”

Lâm Phong hắc hắc nói: “Cùng lắm thì chia cho ngươi một chút... a... cứu mạng a... giết người.”

Lâm Phong hú lên quái dị, vắt chân lên cổ mà chạy.

“Hỗn tiểu tử ngươi đứng lại cho ta, xem ta có lột da của ngươi ra không thì bảo!”

Lục Vũ mắng to nhưng trên mặt lại tràn đầy tươi cười.

Ở Thanh Sơn tông, chỉ có Lâm Phong là dám đùa giỡn vui cười với hắn, vô câu vô thúc, khiến hắn có thể tạm thời quên đi phiền não.

Ngày hai mươi tư, Vân Nguyệt Nhi đi vào trung viện, trở thành đệ tử chân truyền, vừa vặn đuổi kịp cuộc thi đấu náo nhiệt.

Tần Vân một mặt cao hứng dẫn Vân Nguyệt Nhi dạo quanh trung viện, tựa như đang khoe khoang.

Phương Thanh Sơn thấy thế, mặt lộ vẻ không vui cười lạnh.

Lúc Lục Vũ nghe được tin tức này, ký ức sắp quên lãng kia lại một lần nữa hiện lên trong lòng.

“Ngày mai sẽ diễn ra cuộc thi tranh tốp năm chân truyền bảng, ta sẽ đánh bại Phương Thanh Sơn trở thành đệ nhất trung viện.”

Tần Vân biểu lộ hùng tâm tráng chí trước mặt Vân Nguyệt Nhi.

“Đương nhiên còn cả tên Lục Vũ kia nữa, ta từng đáp ứng ngươi nhất định sẽ đánh bại hắn, khiến hắn trả giá đắt vì đã dám tổn thương ngươi.”

Nhắc đến Lục Vũ, Vân Nguyệt Nhi đang cười chợt cứng đờ, một loại cảm giác vừa yêu vừa hận xông lên lồng ngực.

Yêu bao nhiêu thì hận bấy nhiêu, có thật là như thế này không?

Ngày hai mươi lăm này, cuộc thi tranh đoạt tốp năm chân truyền bảng bắt đầu.

Đệ tử trung viện sớm đã chạy tới luyện võ trường, trong lòng mọi người đều tràn đầy mong chờ.

Buổi sáng giờ thìn, Lỗ viện trưởng trung viện xuất hiện, nhưng tất cả đệ tử chân truyền đều không ngờ được là Lỗ viện trưởng không phải đi ở trước nhất mà là xếp ở vị trí thứ tư.

Đi đầu là một trung niên nam tử anh tuấn bất phàm, long hành hổ bộ, bá khí tung hoành, hai đầu lông mày lộ ra ngạo khí, hai mắt lạnh lùng liếc qua, đệ tử toàn trường đều cảm thấy lòng cuồng loạn, toàn thân sôi trào.

Lục Vũ sắc mặt kinh biến, người này cực kỳ đáng sợ, như một tấm bia to ép tâm mọi người.

“Kia là ai, chưa từng thấy qua nha?”

Có đệ tử khe khẽ bàn luận, Thanh Sơn tông chưa bao giờ có nhân vật này.

Đi tại vị trí thứ hai là một hoa phát lão giả, diện mục hiền lành nhưng hai mắt lại bao hàm tang thương.

“Chưởng môn cũng tới, chuyện gì đang xảy ra thế?”

Hóa ra lão giả này là Trương Vân Sơn, đương kim chưởng môn Thanh Sơn tôn, gia gia của Trương Nhược Dao.

Vị thứ ba là một lão giả khuôn mặt nghiêm túc, hắn là Thạch viện trưởng thượng viện, thân phận gần với chưởng môn.

Sau lưng Lỗ viện trưởng trung viện là một đám trưởng lão và võ sư.

Mặt khác, một đám đệ tử hạch tâm cũng đi đến khiến mọi người suy đoán.

“Có phải đã xảy ra đại sự gì không, chiến trận như thế không thích hợp lắm.”

Mấy trăm đệ tử chân truyền trong lòng đều hơi thấp thỏm, không biết sao thế.

Lỗ trưởng lão chào hỏi ba người ngồi trước, sau đó dưới sự ra hiệu của chưởng môn mà đi tới giữa đài thi đấu.

Lỗ viện trưởng đưa tay, toàn trường lập tức an tĩnh lại.

“Mọi người hoan nghênh Sở Đốc Tra của Thiên Huyền tông quang lâm Thanh Sơn tông thị sát.”

Thiên Huyền tông, Sở Đốc Tra.

Những chữ này khiến tất cả đệ tử trung viện sợ ngây người.