Thần Võ Thiên Đế

Chương 118: Thi đấu bắt đầu



Thiên Huyền tông là Huyền cấp tông môn, là cự đầu trên Chiến Hồn đại lục, đế quốc trong phạm vi quản hạt có trên trăm nước, Thiên Nguyệt quốc chẳng qua chỉ là một trong số đó.

Nhiều người không biết Sở Đốc Tra là ai nhưng Lục Vũ lại đoán được thân phận của hắn, cũng được chứng minh từ trong mắt đệ tử hạch tâm Trương Nhược Dao.

Hắn là nhị thúc Sở Hoài Nam của Sở Tam Thu, cao thủ Thiên Huyền tông.

“Lần này đốc tra quang lâm là để sớm tìm hiểu tình hình của Thanh Sơn tông để chuẩn bị cho đại hội Huyền cấp môn đồ diễn ra vào năm sau. Vừa vặn hôm nay tổ chức thi đấu tranh tốp năm chân truyền bảng, nhân cơ hội này, Thanh Sơn tông chuyên môn gọi đệ tử hạch tâm trong viện tới trước mặt sở đốc tra, cử hành một trận thi đấu cuối năm, hy vọng mọi người nỗ lực hết sức thi đấu ra phong thái.”

Lỗ viện trưởng nói thế khiến cho đệ tử trung viện ngây ngẩn cả người, đệ tử thượng viện và trung viện tranh tài cùng một chỗ có quá vội vàng không?

“Lần tranh tài này chia làm hai tổ, trước tiên là tranh đoạt tốp năm chân truyền bảng, tiếp đó sẽ là tranh tốp mười hạch tâm. Vì thể hiện tính thú vị nên đệ tử hạ viện có thể hỗ trợ giúp đỡ luận bàn lẫn nhau.”

Hỗ trợ giúp đỡ luận bàn?

Rất nhiều đệ tử trung viện tâm tình phấn chấn, đa phần đệ tử hạch tâm thượng viện thì thần sắc khinh thường, căn bản không coi đệ tử trung viện ra gì.

“Trận đấu thứ nhất, chính thức bắt đầu, mời đệ tử tốp năm chân truyền bảng lần trước lên đài, những đệ tử còn lại sẽ dự thi theo thể thức đấu vòng loại, người thắng ba lượt mới có thể khiêu chiến tốp năm.”

Quy tắc rất đơn giản, năm đệ tử trong tốp năm chân truyền bảng theo thứ tự lên đài.

Phương Thanh Sơn xếp thứ nhất, thần sắc cao ngạo.

Tần Vân xếp thứ ba, mặt tươi cười đắc ý.

Thứ hai, thứ tư, thứ năm thì Lục Vũ đều không quen, nhưng liếc nhắn nhìn ra tất cả đều là cao thủ Tụ Linh lục trọng.

“Đệ tử dự thi lên đài, bắt số quyết định đối thủ.”

Lần thi đấu tranh tốp năm chân truyền bảng này, đệ tử dự thi gần trăm, mọi người theo thứ tự lên đài, sau đó lấy số từ trong hòm gỗ dưới sự điều khiển của trọng tài.

“Tổng số 104 chia làm 52 tổ, người có số thẻ giống nhau sẽ là đối thủ ở vòng đối đầu.”

Lục Vũ rút số 39, nếu có ai khác rút số 39 thì sẽ là đối thủ của Lục Vũ.

“Vì đề cao hiệu suất tranh tài, song phương giao chiến trong ba mươi chiêu không phân ra thắng bại thì tạm thời lủi ra, từ tổ kế tiếp tiếp tục.”

Kết thúc bốc số, sau khi trọng tài nghiệm số xong thì tranh tài chính thức bắt đầu.

“Hai đệ tử số một bắt đầu, số hai đén số chín chuẩn bị, hạn mức ba mươi chiêu.”

Trên đài, tranh tài bắt đầu.

Lục Vũ số 39 nên tạm thời thối lui đến dưới đài để vừa quan chiến vừa lưu ý tình hình chung quanh.

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên và Tiểu Đóa đứng cạnh Lục Vũ, Đan tông Lâm Phong và một đám sư huynh ở bên ngoài quan chiến, không tiện tiến lên.

Đệ tử hạch tâm thượng viện tổng cộng có bốn mươi hai người, con số này hơi khiến Lục Vũ tò mò.

“Đệ tử hạch tâm chỉ có chút đó?”

Tiểu Đóa nhìn thoáng qua, nói khẽ: “Muốn trở thành đệ tử hạch tâm cũng không dễ dàng, nhất định phải là cảnh giới Tụ Linh thất trọng, người có thể đạt tới yêu cầu này không nhiều.”

Lục Vũ nói: “Tích lũy lâu dài hẳn nhân số không chỉ chừng này chứ?”

Quận chúa nói: “Người trên mười năm đều chọn rời khỏi Thanh Sơn tông, hoặc đến trung viện và hạ viện đảm nhiệm võ sư, trưởng lão.”

“Hóa ra là thế.”

Lục Vũ nhìn Sở Tam Thu, chỉ thấy hắn đang vênh vang kiêu ngạo, dương dương đắc ý, sợ người khác không biết nhị thúc của hắn đang ngồi trên đài.

Trương Nhược Dao một thân hỏa hồng như lửa nóng hừng hực, có một phong cách riêng, trở thành một phong cảnh tịnh lệ nhất trong đám đệ tử hạch tâm, hấp dẫn vô số sự ái mộ và chú ý từ đệ tử.

Bên trung viện thì quận chúa mặc váy lục, Vân Nguyệt Nhi thì áo trắng, cả hai đều hết sức dụ hoặc, Thanh Sơn tông tam đại mỹ nữ tệ tù một chỗ mỗi người mỗi sắc.

Vân Nguyệt Nhi linh tú, quận chúa Đỗ Tuyết Liên tinh xảo ngây thơ, Trương Nhược Dao phong hoa tuyệt đại, có thể nói xuân hoa thu nguyệt, đều được rất nhiều người theo đuổi.

Trong số bốn mươi hai đệ tử hạch tâm thì trừ Trương Nhược Dao và Sở Tam Thu ra, Lục Vũ còn chú ý đến một số người, bao gồm đệ nhất đệ tử hạch tâm Tiết Kim Long.

Lục Vũ sở dĩ chú ý hắn bởi hắn rất mạnh.

Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Lục Vũ, Tiết Kim Long lạnh lùng nhìn lại, khinh thường lãnh ngạo.

“Tiết sư huynh nhìn ai thế?”

Hoa Tuấn Vũ ngũ quan tuấn mỹ có sự khác biệt rõ rệt với Tiết Kim Long, văn tĩnh hơn, nhưng thực lực lại khá xuất chúng, xếp thứ tư trong tốp mười đệ tử hạch tâm.

“Một đệ tử chân truyền thăm dò ta, sâu kiến thôi.”

Tiết Kim Long cực kỳ tự phụ, căn bản không xem Lục Vũ ra gì.

Hoa Tuấn Vũ cười nói: “Trước mặt Tiết sư huynh, không phải sâu kiến cũng không nhiều. Lần thi đấu này, tuy nói có hơi vội vàng nhưng trước mặt đốc tra cũng nên biểu hiện tốt một chút, năm sau đi đế đô chắc chắn sẽ thuận lợi rất nhiều.”

Tiết Kim Long nói: “Thi đấu chẳng liên quan gì nhiều đến đại hội Huyền cấp môn đồ, thượng viện cũng sẽ không tung hết át chủ bài.”

“Tiết sư huynh cảm thấy chuyến đi đế đô này có bao nhiêu người may mắn?”

Tiết Kim Long nói: “Sẽ không hơn mười người.”

Hoa Tuấn Vũ sầu lo trong mắt.

“Cá chép hóa rồng, không dễ dàng gì cả.”

Trên đài thi đấu, tranh tài giới hạn chiêu khiến cho đệ tử dự thi toàn lực ứng phó.

Giờ phút này đã tiến hành đến tổ thứ chín, bảy người trước bị đào thải, có một tổ bất phân thắng bại.

Tụ Linh cảnh giới có thể phát huy được tác dụng của võ hồn.

Võ hồn khác biệt có đặc sắc riêng, vận dụng trong giao chiến sẽ phát huy ra hiệu quả cũng khác biệt.

Có ít người cảnh giới cao nhưng võ hồn lệch yếu, rốt cục thua trong tay đối phương.

Có ít người võ hồn phẩm cấp cao nhưng không quen chiến đấu, kết quả cũng thua.

Thời gian trôi mau, sau nửa canh giờ, rốt cục đến phiên Lục Vũ.

“Cố lên, Lục Vũ!”

Quận chúa Đỗ Tuyết Liên ở dưới đài hô to, Vân Nguyệt Nhi cách đó không xa tâm tình cực kỳ phức tạp.

“Hắn mới đến trung viện bao lâu mà đã kết nối với tiểu quận chúa.”

Vận Nguyệt Nhi trong lòng khó chịu không hiểu thấu, tựa như vật mình âu yếm bị người khác giống đi vậy.

Bên ngoài sân, Lâm Phong cười hắc hắn nói: “Lão đại, đã đến thời điểm ngươi hót một tiếng kinh người rồi.”

Khu đệ tử hạch tâm, Trương Nhược Dao nhìn Lục Vũ, trong mắt dị sắc liên tục, lộ ra mấy phần mong đợi.

Trên đài thi đấu, Phương Thanh Sơn nghe thấy quận chúa cổ vũ Lục Vũ thì ánh mắt lập tức trở nên lo lắng.

Tần Vân nhìn Lục Vũ trên đài, đáy mắt hiện lên một tia âm độc, hắn hy vọng Lục Vũ chiến thắng, đến lúc đó lại tự tay mình đánh bại hắn, nhục nhã hắn trước mặt mọi người, từ đó đoạt Vân Nguyệt Nhi tới ta.

Trong số 104 đệ tử dự thi thì chỉ có một mình Lục Vũ là cảnh giới Tụ Linh tứ trọng, những người khác đều là Tụ Linh ngũ trọng, lục trọng.

Cũng bởi như thế nên lúc Lục Vũ ra sân thì rất nhiều người cảm thấy kinh ngạc, ngay cả chưởng môn cũng theo quán tính nhìn Lục Vũ.

“Tụ Linh tứ trọng, thật sự là không biết lượng sức.”

Có đệ tử hạch tâm chế giễu, không ít võ sư và trưởng lão cũng đều có suy nghĩ giống nhau, cảm thấy Lục Vũ là đến mất mặt.

Vương Nhân là đối thủ của Lục Vũ, Tụ Linh ngũ trọng trung kỳ, thần sắc khinh thường nhìn hắn.

Lục Vũ mặt nở nụ cười, cũng không thèm để ý đối phủ tự ngạo và tự phụ ra sao.