(Khí công: một cách rèn luyện sức khoẻ và chữa bệnh ở Trung Quốc.)
Nhà họ An.
Là ông trùm số một ở tỉnh thành, nơi ở của Nam Giang vương An lão gia tử cũng không phải là một ngôi nhà đơn giản, đó là một dãy các ngôi nhà.
Nằm trong khu phố cổ, có khoảng một chục ngôi nhà cũ.
Những ngôi nhà đã có tuổi đời khá lâu, nhiều nhà trông rất cũ kỹ, tuy không đánh giá núi ở chỗ nó cao bao nhiêu, chỉ cần có thần tiên ở đó thì sẽ có danh tiếng.
Nếu là chỗ ở của An lão gia tử, tất nhiên những biệt thự hay lâu đài xa hoa cũng khó có thể so sánh.
Hôm nay là đại thọ bảy mươi của An lão gia tử, nhiều người trong cuộc đều biết rằng đây là lần cuối cùng.
Vì vậy xung quanh được bảo vệ rất nghiêm ngặt, trên mặt mỗi người đều lộ vẻ bi thương.
Những người nghe danh của An lão gia tử đến chúc thọ chỉ có thể ở trong căn nhà ngoài cùng, có người chuyên phụ trách tiếp đón.
Những người gần gũi hơn chút có thể nói chuyện, tiến vào tầng giữa.
Vị trí trung tâm nhất là một căn tứ hợp viện có ba lối vào.
Rất ít người có thể tiến vào tứ hợp viện này.
Ngoại trừ những ông trùm nắm quyền, học trò tâm phúc, còn cos ba gia tộc lớn được xưng ba con hổ của tỉnh thàn chính là nhà Phan, nhà Lý và nhà họ Giả.
Tuy nhiên trong tứ hợp viện ba lối vào, bọn họ cũng chỉ có thể chờ đợi ở trong phòng lớn của một lối vào.
Cuối cùng vào trong sân là nơi sinh hoạt của An lão gia tử.
Chỉ những người thân gần nhất mới có thể vào được.
Liễu Như Ngọc là cháu gái lão gia tử công nhận, là người thân cận nhất. Chiếc Toyota Alphard chạy thẳng vào không bị cản trở, không đi qua cửa chính mà dừng lại ở cửa sau.
"Tiểu thư, cô đã về rồi."
"Lão gia tử chờ cô để cùng đi gặp khách đấy." Ở cửa, một ông già khoảng năm mươi tuổi trông rất điềm tĩnh, cười tủm tỉm nói.
Ông ta tên là Kế Chân là phụ tá của lão gia tử trong quân đội trước đây.
Từng là một người chém giết trên chiến trường, hiện tại đi theo lão gia tử kinh doanh, đã sớm ẩn dấu sát khí và sự sắc sảo của bản thân.
Tuy nhiên cho dù sao cũng từng là nhân vật trên chiến trường, trong lúc vô tình vẫn sẽ lộ ra một phần khí thế chém giết làm cho người khác sợ hãi.
"Bác Kế, vất vả cho bác rồi."
“Tần Thiên, đi mau!” Liễu Như Ngọc gật gật đầu, lôi kéo Tần Thiên muốn đi vào trong.
“Chờ chút!” Kế Chân nhấc chân không dấu vết chắn trước mặt Tần Thiên.
"Tiểu thư, người anh em này rất lạ mặt, cậu talà ai?”
Chị Vinh nói: "Kế lão, vị này là Tần Thiên, cậu ta là chuyên gia châm cứu mà tiểu thư Như Ngọc cố ý mời tới để chữa bệnh cho lão gia tử.”
Liễu Như Ngọc cũng vội vàng phụ họa: "Đúng vậy, Tần Thiên... Là một chuyên gia châm cứu rất tốt, anh ta nói có thể chữa khỏi bệnh của gia gia.”
Tuy Tần Thiên đã nói ra Quỷ Môn Thập Tam Châm với bọn họ, nhưng trên đường tới hắn đã dặn dò bọn họ tuyệt đối không được tiết lộ chuyện này.
Trên thực tế, điều này cũng tốt cho họ.
Bởi vì một khi tiết lộ, có thể tưởng tượng được từ nay về sau bọn họ sẽ không bao giờ có được cuộc sống yên ổn.
"Chuyên gia châm cứu?" Biểu cảm của Kế Chân xuất hiện biến hóa, ông ta cười khổ nhìn Liễu Như Ngọc nói:
"Tiểu thư, cô thật sự cho rằng chỉ là một chuyên gia châm cứu thì có thể chữa khỏi bệnh cho lão gia tử sao?"
"Bệnh của lão gia tử đều đã được rất nhiều danh y quốc tế chẩn đoán."
"Các phương pháp y tế hiện tại —-"
Giọng ông ta đầy vẻ cay đắng và ông ta không nói tiếp, nhưng tất cả đều hiểu.
Với phương pháp y tế trước mắt, An lão gia tử chắc chắn là không cứu được.
Liễu Như Ngọc không trả lời, tuy nhiên cô ta một lòng nhiệt huyết sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên có thể tạo ra kỳ tích, làm cho cây khô gặp được mùa xuân.
Nhưng loại chuyện này, nếu suy nghĩ lý trí hơn chút thì đều biết là không thực tế.
Kế Chân thở dài nhìn Tần Thiên, cười lạnh nói: "Người trẻ tuổi, tôi không biết cậu tiếp cận lão gia tử là muốn lấy được cái gì.”
"Danh lợi, tiền tài, địa vị?"
"Đúng vậy, nếu như cậu có thể tiếp cận lão gia tử, những thứ này bình thường cậu căn bản không thể chạm tới thì bây giờ có được dễ như trở bàn tay.
Nhưng cậu cũng phải biết rằng dùng bệnh của lão gia tử làm mồi nhử thì sẽ có hậu quả gì!”
Nói đến câu cuối cùng, giọng nói ông ta thay đổi, trong đôi mắt ôn hòa của Kế Chân hiện lên khí thế chém giết.
Hai người mặc đồ đen ở cửa nghe thấy tiếng động nhanh nhạy chạy tới bao vây Tần Thiên.
Liễu Như Ngọc và chị Vinh cũng cảm thấy sợ hãi, đối mặt với vị quản gia này, bọn họ không dám nói chuyện.
Không hổ là lão tướng từng đi theo An lão gia tử xông pha chiến trường, trong lòng Tần Thiên tán thưởng.
Hắn bình tĩnh, cười lạnh nói: "Tài phú, danh lợi địa vị, đối với tôi cũng chỉ là mây bay.”
"Tôi tới đây, một là vì báo đáp tiểu thư Liễu Như Ngọc trọng nghĩa ra tay giúp tôi; Mặt khác cũng là kính trọng khí phách của lão gia tử ”
"Tôi đặc biệt ra tay tặng cho ông ấy ba mươi năm dương thọ."
"Quản gia Kế, chuyện không nên chậm trễ nữa, mau dẫn tôi vào ngay.”
"Cậu nói gì?" Kế Chân lộ ra vẻ kích động, người trẻ tuổi này vừa mở miệng đã nói tặng cho lão gia tử ba mươi năm dương thọ.
Nói lời ngông cuồng!
To gan đến mức nào!
Nếu như bình thường Kế Chân đã trực tiếp ra tay, đánh đuổi ra ngoài.
Nhưng giờ phút này thứ làm Kế Chân rất ngạc nhiên khi đối mặt với Tần Thiên, chính là rõ ràng ông ta đã phóng thích sát khí, đừng nói là một người trẻ tuổi mà cho dù là đại lão nổi danh ở tỉnh thành cũng phải cúi đầu nhượng bộ.
Nhưng mà Tần Thiên Phong vẫn bình tĩnh, giống như hắn hoàn toàn không có cảm giác gì!
Trái ngược lại Tần Thiên Động đứng đó. Lại làm cho Kế Chân một loại cảm giác như đang đối mặt với vực sâu, đối mặt với núi cao.
Vậy mà ông ta còn cảm thấy có chút cao không thể leo lên.
Điều này làm sao có thể?!
Dù sao Kế Chân cũng là lão tướng, vì thế ông nhanh chóng đã lấy lại bình tĩnh.
Ông ta trầm mặt, lạnh lùng nói: "Tôi nói rồi, bệnh của lão gia tử đã được nhiều vị danh y quốc tế hội chẩn, dùng phương pháp trị liệu hiện tại ——"
Tần Thiên cắt đứt lời Kế Chân, cười lạnh nói: "Phương pháp trị liệu của tôi không thuộc về hiện tại.”
Kế Chân kích động: "Chẳng lẽ cậu còn có thể nắm giữ phương pháp y tế trong tương lai sao? Chàng trai trẻ, cậu phải chịu trách nhiệm về những gì mình nói.”
Tần Thiên thản nhiên nói: "Phương pháp trị liệu của tôi, cũng không thuộc về tương lai mà từ quá khứ.”
"Từ quá khứ?" Kế Chân không hiểu.
Tần Thiên lười giải thích, có chút không vui nhìn về phía Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc vội vàng nói: "Sự việc khẩn cấp, không quan tâm nhiều như vậy, bác Kế, mau cho chúng tôi vào đi.”
“Gia gia hiện tại thế nào rồi?”
Chị Vinh cũng thành khẩn nói: "Kế lão, cho dù như thế nào để cậu Tần khám thử cũng không tổn thất gì, ông thấy đúng không?”
"Nếu như, ý tôi là nếu phương pháp trị liệu của cậu Tần có tác dụng thì sao?"
Chị ta nói xong câu đó cũng âm thầm cảm thấy kỳ quái, không hiểu sao chị ta cũng bị đưa vào trong mương, sẵn sàng tin tưởng Tần Thiên, hơn nữa còn nói chuyện giúp hắn.
Về mặt lý trí, chị ta vẫn còn nghi ngờ.
"Được rồi."
Dù sao còn nước còn tát, chữa không được cũng không tổn thất gì.
Kế Chân thở dài, đang định tránh ra để cho Tần Thiên đi vào.
Nhưng ngay lúc này có một chiếc Maybach gào thét xông tới, dừng lại trước mặt bọn họ.
Một chàng trai bước từ trong xe xuống, anh ta kích động nói: "Ba, Như Ngọc, mọi người đều ở đây sao.”
"Mọi người đoán xem con mời được người nào tới này?"
“Đại sư khí công nổi danh, Vương Sâm, đến chữa bệnh cho lão gia tử!”
"Như Ngọc, khí công của đại sư Vương thông quỷ thần, có một không hai, Anh tận mắt chứng kiến ông ta đã khôi phục con rắn bị cắt thành hai khúc.”
"Để ông ta ra tay, gia gia có thể nhanh chóng khoẻ lại."
"Có phải em rất vui không?"
Anh ta vừa nói vừa kích động đi đến kéo tay Liễu Như Ngọc.
Vẻ mặt Liễu Như Ngọc khẽ biến, vội vàng lui về phía sau một bước, lơ đãng né tránh.
Cô ta nói có chút không được tự nhiên: "Kế Phong, đại sư khí công gì, không phải là gạt người đấy chứ.”