Tuy chỉ là con của một quản gia, nhưng mà cha anh ta chính là người An Quốc lão gia tử vô cùng tin tưởng.
An lão gia tử lại không có con cháu ruột thịt, cho nên Kế Phong - đứa con trai của quản gia này gần như là đã có được địa vị Thái tử gia.
Anh ta cũng thường cho là như vậy.
Lần đầu tiên nhìn thấy Liễu Như Ngọc anh ta đã rất kinh ngạc, có ấn tượng sâu sắc và điên cuồng theo đuổi.
Vì mối quan hệ với An lão gia tử, Liễu Như Ngọc khó mà từ chối thẳng thừng được.
Điều này cũng dẫn đến việc Kế Phong tự mình coi Liễu Như Ngọc là Hoàng hậu của mình.
Anh ta nghĩ rằng Thiên hậu Ngọc nữ sớm muộn gì cũng sẽ trở thành người phụ nữ của mình.
Lúc này, nghe những gì Liễu Như Ngọc nói, anh ta cười lớn nói: "Con gái các em đúng là chẳng biết gì.”
“Danh tiếng và bản lĩnh cao cường của Vương đại sư sao có thể là giả được.”
“Ngọc Nhi, em vẫn chưa biết đúng không, có rất nhiều quan chức chính trị và doanh nhân, cũng như các ngôi sao trong ngành giải trí của em đều là khách quý của Vương đại sư đấy.”
“Vương đại sư, mời xuống xe, hãy để mọi người chiêm ngưỡng ánh hào quang của ông.”
Nói xong, anh ta đi tới tự mình mở cửa sau chiếc Maybach.
Từ trong xe bước ra, đầu tiên là hai cô gái trẻ tuổi nhìn qua trông giống sinh viên đại học, dáng người cùng tướng mạo đều rất xinh đẹp.
Vẻ mặt của họ đầy lạnh lùng, như thể những người trước mặt họ đều là những kẻ tầm thường, còn bọn họ là những tiên nữ dẫn độ siêu phàm.
Kế tiếp họ xoay người lại, hai đầu gối đột nhiên quỳ xuống đất, đối diện với cửa xe, vẻ mặt thành kính, cung kính nói: "Mời lão gia.”
Có một tiếng cười khẽ, một bàn tay trắng trẻo mập mạp vươn ra từ trong xe.
Trên cổ tay đeo một chuỗi sáp ong hoàng kim rất bắt mắt.
Hai cô gái trẻ vội vàng đứng dậy, đỡ lấy bàn tay kia.
Sau đó, một người trung niên mập mạp trắng trẻo mới bước xuống.
Thật đúng là phô trương mà.
Người này nhìn qua cũng chỉ chừng bốn mươi tuổi. Mặc trang phục thời Đường màu đỏ thẫm, tóc vuốt ngược.
Vừa mở miệng, ông ta đã lớn giọng nói: "Trước khi tôi tới đã xem qua một quẻ, Nam Giang là vùng đất phúc địa, có rồng qua lại.”
“Không ngoài dự đoán thì rồng ở đây chính là An lão gia tử.”
“Cho tôi đi gặp ông ấy đi.”
Ông ta ngẩng mặt lên rồi đi vào bên trong. Lúc đi ngang qua Liễu Như Ngọc thì bỗng nhiên nắm lấy tay Liễu Như Ngọc.
Liễu Như Ngọc rùng người một cái rồi nói: "Ông làm cái gì vậy?”
Vương Sâm híp mắt, nói: "Thì ra là thiên hậu Như Ngọc.”
“Đừng nói gì cả, để tôi bói cho cô một quẻ……”
“Liễu Thiên Hậu, cô gần đây Hồng Loan tinh động, chắc là có chuyện vui đây.”
(*Hồng Loan tinh động: được dùng để biểu thị cho quẻ cầu hôn; nghĩa là sắp cưới; nên duyên vợ chồng)
Liễu Như Ngọc vội vàng rút tay lại, đỏ mặt nói: "Ông nói bậy bạ gì đó!”
Kế Phong kích động nói: "Vương đại sư, ý của ông là hôn sự của tôi và Như Ngọc đã gần tới rồi ư?"
“Vậy ông có thể tính xem ngày nào là ngày lành tháng tốt không?”
Đột nhiên, nhìn thấy Tần Thiên ở bên cạnh trên mặt cười lạnh, ông ta không vui nói: "Cậu là ai?"
“Chàng trai trẻ, cậu nhìn tôi rồi lại bày ra vẻ mặt giễu cợt như vậy. Sao, chẳng lẽ là cậu không tin vào khả năng của tôi à?”
Hai nữ trợ lý kia lập tức lớn tiếng quát: "Phàm phu tục tử, còn không mau quỳ xuống xin lỗi đại sư!"
“Đại sư tinh thông âm dương, cẩn thận quỷ bắt cậu đi đấy!”
“Không tin đại sư, cậu muốn xuống địa ngục đúng không!”
Tần Thiên thiếu chút nữa tức đến lệch mũi.
Đã là thời đại nào rồi, sao loại thần côn này còn tung hoành cơ chứ?
Đáng buồn hơn chính là, hắn đã nghe qua về cái tên Vương Sâm này. Quả thật có rất nhiều nhân vật lớn trong công chúng lui tới biệt thự của ông ta.
Ảnh hưởng trực tiếp mà những nhân vật lớn của công chúng này mang đến chính là truyền tải một thông tin tới mọi người, rằng Vương đại sư là người đáng tin cậy.
Ngay cả các nhân vật lớn cũng phải tìm đến Vương đại sư để chữa bệnh, xem phong thủy, còn những người dân bình thường thì tự nhiên “nghe theo dăm dắp.”
Cái khác không nói, hai nữ trợ lý trẻ tuổi xinh đẹp này nhìn qua đã biết là hai sinh viên đại học.
Tinh anh được đào tạo trong các cơ sở giáo dục đại học, lại bị người ta che mắt đến tận đây, thật không biết là chuyện đáng buồn của ai.
“Ngu ngốc!" Tần Thiên rất hiếm khi tức đến mức chửi thề như vậy.
Hắn thật sự không còn chút kiên nhẫn để ở lại chỗ này. Nói xong, hắn lập tức đi về phía cửa.
“Cậu nói cái gì?”
“Cậu dám nói lời tục tĩu sỉ nhục ngay trước mặt tôi!”
“Cậu sẽ phải gặp báo ứng thôi!”
“Kế công tử, cậu tính sao đây?” "Vương Sâm chửi ầm lên.
Kế Phong cũng ngây người.
Trước đó anh ta căn bản không có chú ý tới Tần Thiên, còn tưởng rằng là bảo vệ mới tới.
Lúc này anh ta nghi hoặc hỏi: "Ba, cậu ta là ai vậy?"
Kế Chân cười khổ nói: "Là thầy châm cứu Như Ngọc tiểu thư mời tới khám bệnh cho lão gia tử.”
Cái gì?
Một thầy châm cứu nhỏ bé mà lại dám so sánh với Vương sư phụ mà anh ta mời tới. Kế Phong ngay lập tức nổi giận.
“Người đâu, lôi tên tiểu tử này ra ngoài cho chó ăn đi!”
Hai người mặc đồ đen ở bên cạnh lập tức lao tới chỗ Tần Thiên.
“Để tôi xem ai dám!”
Liễu Như Ngọc hét lớn một tiếng, vội vàng tiến tới đứng bên cạnh Tần Thiên.
Cô ta trầm giọng nói: "Tần tiên sinh là khách quý tôi mời tới!”
“Bệnh của ông nội tôi có thể chữa khỏi hay không, hôm nay phải nhờ cả vào Tần tiên sinh.”
“Còn không mau lui ra cho tôi!”
“Vâng, thưa đại tiểu thư." Hai tên bảo vệ sợ hãi lui xuống.
“Ngọc Nhi, em nghe anh nói, em bị lừa rồi.”
"Em đã bao giờ gặp một thầy châm cứu nào trẻ như vậy bao giờ chưa, anh ta là một tên gạt người đấy."
“Ngoan, nghe lời, để anh đuổi anh ta ra ngoài." Kế Phong không nghĩ nhiều, anh ta nhếch miệng cười nói.
Giọng điệu này, hoàn toàn chính là giọng điệu khi nói chuyện với vợ.
Liễu Như Ngọc do dự một chút, sau đó bình tĩnh nói: "Kế Phong, để tránh hiểu lầm không cần thiết, sau này mong anh hãy gọi họ tên đầy đủ của tôi.”
“Còn nữa, tôi tin Tần tiên sinh, anh ấy nhất định có thể chữa khỏi bệnh cho ông nội.”
Cô ta nhìn vào mắt Tần Thiên, không ngờ trước mặt mọi người cô ta lại còn kéo lấy cánh tay Tần Thiên.
Ôn nhu nói: "Tần tiên sinh, chúng ta vào trong đi.”
Kế Phong như bị sét đánh!
Nhìn người phụ nữ mình nằm mơ cũng muốn có được, vậy mà lại thân mật khoác tay người đàn ông khác, ngọn lửa địa ngục lập tức bùng lên trong mắt anh ta.
Đây là cách đối xử mà anh ta chưa bao giờ được hưởng!
“Tao giết chết mày!" Trong tiếng hét đầy giận dữ, anh ta liền muốn xông tới.
“Thằng khốn!" Kế Chân sắc mặt âm trầm như sắt, lạnh lùng nói: "Thằng khốn, hãy tự biết lấy thân phận của mình đi!”
“Ở An gia, Như Ngọc là đại tiểu thư, mày cùng lắm cũng chỉ là người hầu mà thôi!”
"Hôm nay là đại thọ của lão gia tử, nếu mày dám gây chuyện, ông đây sẽ đánh gãy chân của mày!"
Kế Phong cắn răng nói: "Không phải ba cũng ngầm đồng ý Liễu Như Ngọc là con dâu của ba sao?”
“Hiện tại chuyện này là sao?”
“Còn nữa, cái gì mà thầy châm cứu, con thấy cậu ta là một tên lừa đảo thì có!”
“Ba bảo con làm sao mà nhịn được?”
Kế Chân do dự một hồi rồi cười lạnh nói với Vương Sâm: "Vương đại sư, ông không phải có cách cải tử hồi sinh, biến cây khô sống lại sao?”
“Thật trùng hợp, vừa rồi Tần tiên sinh cũng nói cậu ấy có thể trị bệnh cho lão gia tử.”
“Vậy tiếp theo, mời hai người cùng so tài, xem ai mới là đại sư thực sự.”
“Được thôi." Vương Sâm khoát khoát tay đi vào trong.
Trong miệng lẩm bẩm: "Xem ra tôi tính không sai, Liễu Thiên Hậu Hồng Loan tinh động, sắp tới chắc chắn có hỉ sự lâm môn.”
“Chỉ có điều Kế công tử, người làm cho Hồng Loan của Liễu Thiên Hậu tinh động hình như không phải là cậu.”
“Biến số, đây là biến số.”
Kế Phong cắn răng, nhìn chằm chằm bóng lưng Tần Thiên, ác độc nói: "Vậy thì tôi sẽ giết cái biến số đó!"