Thần Vương Lệnh

Chương 226: Nghe lệnh



Ngọc Thiên Vương, Ngọc Thiên Vương đến rồi.

Rất nhiều người chưa từng gặp Ngọc Thiên Vương.

Vì bình thường bà ta phụ trách tất cả mối quan hệ bên ngoài của An gia nên thường xuyên chạy khắp thế giới, rất ít khi ở đây.

Mọi người chỉ biết bà ta là một người phụ nữ có năng lực rất mạnh, có thể quán xuyến được quan hệ của An gia, năng lực không thể khinh thường.

Chiếc xe Maybach từ từ dừng lại, mọi người đều mở to nhìn.

Vệ sĩ áo đen mở cửa xe.

Ngọc Thiên Vương, Ngọc Linh Lung cuối cùng cũng xuất hiện trước mặt mọi người.

Bà ta không quá cao, đi thêm giày cao gót cũng đến một mét sáu.

Nhưng dáng người rất đẹp.

Dưới bộ tây trang đen là dáng người tuyệt đẹp.

Người phụ nữ hơn bốn mươi tuổi, làn da được chăm sóc tỉ mỉ như thiếu nữ, bóng loáng như ngọc, ngay cả thiếu nữ cũng khó mà có được.

Bà ta đeo kính râm, môi tô son đỏ.

Dưới sự bảo vệ của mấy vệ sĩ, Ngọc Thiên Vương đi nhanh vào.

Khí thế này giống như nữ vương đang đi tuần, đè ép tất cả những người bên dưới.

''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Lý Xuân kêu to.

''Kính chào Ngọc Thiên Vương!'' Đám người hô to, đồng thanh cúi đầu.

Vẻ mặt Ngọc Linh Lung không chút thay đổi, bà ta trực tiếp đi về phía linh đường.

''Đại táng của lão gia tử, tôi đến chậm rồi.'' Bà ta lớn tiếng nói.

''Dì Linh Lung!'' Nghe thấy giọng bà ta, Liễu Như Ngọc run rẩy đứng lên rồi lảo đảo đi đến.

Cô ta quỳ xuống đất, khóc lóc nói: ''Dì phải làm chủ cho con!''

''Báo thù cho ông!''

''Đứa nhỏ này!'' Ngọc Linh Lung cởi kính râm xuống đưa cho vệ sĩ đứng bên cạnh. Bà ta kéo tay Liễu Như Ngọc, đau lòng nói: ''Đừng lo, dì ở đây rồi.''

''Dì nhất định không cho phép ai bắt nạt con!''

Nghe lời này, sắc mặt Kế Phong là khó coi nhất.

Anh ta cảm thấy thái độ của Ngọc Linh Lung chắc chắn sẽ khiến hôn sự của Liễu Như Ngọc và anh ta thất bại.

Anh ta cắn răng nhìn về phía Kế Chân, ánh mắt hiện lên sát khí.

Ra hiệu, nếu như không được thì phải cứng rắn.

Dù sao họ cũng đã nắm phần lớn năng lực võ hệ, người dám ngăn cản họ nhất định sẽ chết.

Như vậy càng có lợi cho việc quản lí An gia sau này.

Kế Chân lại ung dung bình thản cười nói: ''Ngọc Thiên Vương, cô đến rất đúng lúc.''

''Bây giờ chúng ta có phải nên nghe theo nguyện vọng của lão gia tử không, hiện tại vẫn chưa xong.''

''Lão gia tử muốn Ngọc tiểu thư gả cho con trai Kế Phong của tôi, cô thấy thế nào?''

Ninh Thông cũng trầm giọng nói: ''Linh Lung, tôi nghe theo ý cô.''



''Cô nói đi.''

Ngọc Linh Lung nhìn Liễu Như Ngọc, Liễu Như Ngọc rưng rưng lắc đầu. Ý của cô ta chính là cô ta tuyệt đối không muốn gả cho Kế Phong.

Mặc dù Ngọc Linh Lung rất ít khi xuất hiện ở An gia nhưng bà ta và Liễu Như Ngọc thầm gặp nhau không ít.

Có một số lần bà ta còn đưa Liễu Như Ngọc đi tham gia tiệc của giới thượng lưu, quan hệ của hai người vừa giống mẹ con lại vừa giống chị em.

Cho nên Liễu Như Ngọc cảm thấy Ngọc Linh Lung nhất định sẽ bảo vệ mình, bà ta sẽ không ép cô ta phải làm những chuyện mình không muốn.

Nào ngờ Ngọc Linh Lung cười cười, kéo tay Liễu Như Ngọc thở dài: ''Đứa bé ngốc.''

''Tình yêu trời cho đều là hai người sau này từ từ bồi dưỡng mà có.''

''Đứa nhỏ Kế Phong này cũng không tệ. Dì nhìn nó lớn lên từ nhỏ, dì hiểu rõ.''

''Con gả cho nó, nó giúp con trông coi An gia. Đây là duyên trời định.''

''Con đừng ngốc nữa, mau đồng ý đi.''

''Dì nói gì?'' Liễu Như Ngọc há to miệng nhìn Ngọc Linh Lung giống như đang nhìn một người vô cùng xa lạ.

''Dì nói con gả cho Kế Phong?'' Cô ta hất tay Liễu Linh Lung ra, hoảng hốt lùi về sau.

Cô ta cảm thấy sau khi bị Tần Thiên lợi dụng lừa gạt, từng người cô ta tin tưởng đều dần bỏ rơi cô ta.

Không chỉ Liễu Như Ngọc.

Mà mấy người Ninh Thông cũng ngẩn ra.

''Ngọc Linh Lung, tốt nhất cô nên suy nghĩ cho kĩ đi rồi hãy nói!''

''Việc chung thân đại sự của tiểu thư, hạnh phúc cả đời của cô ấy không thể quyết định qua loa như vậy được!'' Ninh Thông trầm giọng nói.

Ngọc Linh Lung nói: ''Ninh Thông, mấy ông già qua loa như các người thì hiểu gì chứ?''

''Các người có biết, đối với phụ nữ mà nói, điều gì là quan trọng nhất không?''

''Cô ấy có thể không gả cho người mình yêu nhưng nhất định phải gả cho người yêu mình.''

''Chỉ như vậy thì cô ấy mới có thể nhận được hạnh phúc lớn nhất.''

''Kế Phong thích tiểu thư, cậu ấy nhất định sẽ đối xử tốt với tiểu thư. Ba con Kế gia hỗ trợ tiểu thư quản lí An gia, đây không phải là lựa chọn tốt nhất sao?''

Ninh Thông nghiến răng im lặng.

Dường như ông ta cảm thấy chuyện này cũng khá có lí.

''Dì Linh Lung, ngày nói như vậy có nghĩa là ngài đồng ý sao?'' Kế Phong kích động nói.

Ngọc Linh Lung mỉm cười gật đầu: ''Nhớ rõ, nhất định phải đối xử tốt với tiểu thư.''

''Đừng làm phụ kì vọng mà lão gia tử gửi gắm.''

''Con đảm bảo!'' Kế Phong vô cùng mừng rỡ, vội vàng thề thốt.

Tất cả mọi người còn lại im lặng.

Kế Chân lạnh lùng cười nói: ''Ninh Thiên Vương, vừa rồi chính ông đã nói sẽ nghe theo quyết định của Ngọc Thiên Vương.''

''Bây giờ ông còn muốn nói gì nữa không?''

Cơ mặt Ninh Thông cứng lại, cuối cùng cắn răng gật nhẹ đầu.

Kế Chân vô cùng vui mừng: ''Bây giờ Ngọc Thiên Vương, Ninh Thiên Vương và Vũ Thiên Vương đã đều đồng ý!''



''Tôi tuyên bố, đính ước của Liễu Như Ngọc và Kế Phong chính thức có hiệu lực.''

''Dựa theo di chúc của lão gia tử, sau khi an táng xong sẽ lập tức tổ chức hôn lễ!''

''Chúc mừng thiếu gia!''

''Chúc mừng Phong ca!''

Thân tín của Kế Phong cao giọng chúc mừng.

Kế Phong bị hạnh phúc làm cho choáng đầu, nhìn Liễu Như Ngọc mặt mũi tái nhợt, vì muốn thể hiện bản thân, anh ta nhanh chân bước đến, dịu dàng nói: ''Như Ngọc, em hãy tin anh, anh nhất định sẽ khiến em hạnh phúc.''

''Bây giờ em cùng với anh nhận lời chúc phúc của mọi người đi.''

Anh ta kéo tay Liễu Như Ngọc.

Liễu Như Ngọc như bị điện giật, cô ta run lên một cái rồi đẩy mạnh Kế Phong ra.

Cô ta lớn tiếng nói: ''Tôi không nhận!''

''Tôi không muốn gả cho anh!''

''Tôi muốn giết anh!''

Thấy cô ta la hét như người đàn bà đanh đá, Kế Phong cảm thấy tức giận. Anh ta dùng sức nắm lấy tay Liễu Như Ngọc.

Bây giờ tình hình đã thay đổi, cô ta có đồng ý hay không cũng không quan trọng.

Thậm chí anh ta còn quyết định lát nữa sẽ kéo Liễu Như Ngọc đi gạo nấu thành cơm!

Xem cô ta còn có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh ta không.

Lý Xuân bước nhanh đến, thấp giọng nói: ''Tiểu thư, ngài vừa nói muốn giết Kế Phong?''

Liễu Như Ngọc sắp sụp đổ, cô ta lớn tiếng nói: ''Đúng, tôi muốn giết anh ta!''

''Tất cả các người đều cùng một giuộc, liên kết với nhau để bắt nạt tôi!''

''Lý Xuân, không phải anh là Vũ Thiên Vương kính trọng gia chủ sao? Bây giờ tôi lấy thân phận gia chủ ra lệnh cho anh giết Kế Phong!''

''Anh giết đi!''

''Anh giết cho tôi!''

Không chỉ Kế Phong mà có rất nhiều người đều bật cười.

Liễu Như Ngọc tức đến chập mạch rồi à? Nói Lý Xuân giết Kế Phong sao, đúng là buồn cười.

Quả nhiên phụ nữ cuối cùng cũng không thể chịu được trách nhiệm lớn.

Đến bây giờ vẫn không nhìn rõ tình hình.

Người đồng tình với Liễu Như Ngọc cũng cảm thấy cô ta đang nói linh tinh.

Kế Chân cười một tiếng nói: ''Các vị, xin hãy yên lặng!''

''Chuyện quan trọng đã xong, tiếp sau đây chúng ta bắt đầu xếp hàng để ngắm nhìn di ảnh của lão gia tử, tạm biệt ngài ấy lần cuối.''

Ông ta vừa dứt lời thì Lý Xuân đã lớn tiếng nói: ''Vũ Thiên Vương Lý Xuân nghe lệnh!''

Nói rồi nâng đao trong tay lên.

Một đao đâm thẳng vào trái tim Kế Phong, cắm lút cán đao.

Sạch sẽ lưu loát.