Kế Phong bỗng nhiên dùng tay nắm chặt lấy vai Lý Xuân. Hai mắt anh ta trợn lên như muốn hỏi vì sao Lý Xuân lại làm như vậy.
Anh ta không tin!
Anh ta không cam tâm!
Kế Phong há mồm phun ra một ngụm máu, sau đó mang theo sự nghi hoặc và không cam lòng này ngã xuống đất mà chết.
Một đao kia của Lý Xuân quá hiểm ác!
Trực tiếp xuyên qua trái tim, ngay cả cơ hội để nói di ngôn cũng không có.
Nhìn Kế Phong chết ngay tức khắc khiến người có mặt tại đây sợ đến ngây người.
Hành động lần này của Lý Xuân hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của tất cả mọi người.
''Phong Nhi!'' Kế Chân kêu lớn một tiếng, trước mắt ông ta tối sầm lại, thiếu chút nữa ngất xỉu.
Ông ta xông lên ôm lấy con trai nằm trên mặt đất, bi thương kêu to.
Nhưng Kế Phong chết không nhắm mắt không nghe thấy tiếng ông ta gọi nữa.
Giờ phút này Kế Chân vô cùng bi thương.
Ông ta phí hết tâm huyết và sức lực của mình, không tiếc phản bội chủ cũ để cướp lấy sự nghiệp của An gia. Vì cái gì? Chẳng lẽ vì ông ta sao?
Nếu không phải vì con trai thì có đánh chết ông ta cũng sẽ không phản bội An Quốc.
Bây giờ kế hoạch sắp hoàn thành, người kế nghiệp đột nhiên bị giết chết.
Đả kích này là ai cũng không thể chịu được.
Hai mắt ông ta đỏ bừng đặt thi thể Kế Phong xuống, ông ta nắm lấy áo Lý Xuân, lớn tiếng nói: ''Cậu điên rồi sao?''
''Trả mạng con tôi lại đây!''
''Tôi liều mạng với cậu!''
Lý Xuân không chút hoảng loạn, ánh mắt lạnh lùng, hắn ta nâng chân lên đá Kế Chân đã lớn tuổi đang nổi điên xuống mặt đất.
Hắn ta lớn tiếng nói: ''Kế Phong phạm thượng, có ý đồ muốn ép buộc gia chủ.''
"Lý Xuân tôi thân là Vũ Thiên Vương đã thề sẽ dốc toàn sức lực để phụ tá gia chủ.''
''Gia chủ có lệnh để tôi giết kế Phong, sao tôi lại dám làm trái lệnh được?''
''Các vị, mọi người nói xem tôi có lỗi sao?''
Mọi người hoảng sợ không thôi.
Nhưng sau khi cẩn thận nhớ lại thì mới thấy, đúng là lúc nãy Liễu Ngọc Như đã kích động nói Lý Xuân giết Kế Phong.
Nói như vậy thì chẳng qua Lý Xuân chỉ đang nghe theo mệnh lệnh của Liễu Như Ngọc mà thôi. Không những không sai mà còn trung thành với lời thề của mình.
Nhưng không phải Lý Xuân và Kế gia là một phe sao? Đột nhiên hắn ta làm như vậy đúng là rất kì quái.
Rất nhiều người vẫn khó chấp nhận được chuyện này.
Kế Chân bị đạp ngã trên mặt đất cuối cùng cũng hiểu rõ.
Ông ta vốn muốn lợi dụng Lý Xuân để nâng con trai mình lên, không ngờ lại bị Lý Xuân lợi dụng ngược lại.
Dã tâm của Lý Xuân quá lớn.
Một vị trí Vũ Thiên Vương không thể thỏa mãn được dã tâm của hắn ta.
Bây giờ hắn ta đang lợi dụng lời nói nhảm của Liễu Như Ngọc để giết Kế Phong. Hắn ta muốn thay thế Kế Phong nắm giữ toàn bộ cơ nghiệp của An gia!
''Đồ khốn!''
''Mày phản bội lão gia tử, còn giết Hồ Bân!''
''Mọi người đừng để tên súc sinh này lừa!'' Kế Chân đỏ mắt kêu to.
Cái gì?
Vũ Thiên Vương tiền nhiệm Hồ Bân bị Lý Xuân giết?
Mọi người xao động.
''Lý Xuân, rốt cuộc Hồ tổng đang ở đâu?''
''Cậu vẫn luôn không cho chúng tôi gặp ông ấy, rốt cuộc cậu có ý gì?''
''Đúng vậy!''
''Mau cho chúng tôi gặp Hồ tổng!'' Một số người trung thành với Hồ Bân bắt đầu kêu la.
Lý Xuân nắm chắc chiến thắng trong tay, cười lạnh nói: ''Các vị, đừng nghe lời nói nhăng cuội của Kế Chân.''
''Hồ tổng phát hiện ra âm mưu của Tần Thiên, trong quá trình đối phó với Tần Thiên đã bị trọng thương.''
''Vì sự an toàn của ông ấy, tôi đã đưa ông ấy đến một nơi an toàn để dưỡng thương.''
''Mọi người yên tâm, khi nào chuyện xong xuôi, Hồ tổng nhất định sẽ đến đây gặp mọi người.''
''Về phần người phản bội lão gia tử...''
Lý Xuân dừng lại một chút rồi lớn tiếng nói: ''Bây giờ tôi sẽ cho mọi người thấy đó là ai.''
''Mang Đinh Ba vào đây!''
Lập tức có người mang gian tế Bắc Giang Đinh Ba vào.
Đinh Ba quỳ trên đất cầu xin tha thứ, tự mình làm chứng Kế Chân cấu kết với Bắc Giang Vương làm hại An Quốc lão gia tử.
Sự thật đều được phơi bày, Kế Chân hết đường chối cãi.
''Đồ lòng lang dạ sói!''
''Giết ông ta!''
''Giết Kế Chân, báo thù cho lão gia tử!'' Người của An gia ai nấy đều đỏ bừng mắt.
Kế Chân vội vàng nói: ''Mọi người đừng nghe mấy lời linh tinh của Lý Xuân!''
''Cậu ta mới là người phản bội lão gia tử!''
''Là cậu ta, là cậu ta sát hại Hồ Bân. Không tin thì mọi người đến vách núi dưới trang viên Ngọa Long mà tìm, nhất định có thể tìm được thi thể của Hồ Bân!''
Thấy mọi người nghi ngờ không thôi, Kế Chân nói với Giả Hiếu Liêm của Giả gia: ''Giả gia trang, có câu người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc tỉnh táo.''
''Ông nói một câu đi!''
Ông ta muốn Giả gia ủng hộ mình.
Dù sao Giả gia là một trong ba hổ ở nơi này. Nói về thực lực thì không kém An gia là bao.
Giả Hiếu Liêm đang định lên tiếng thì Lý Tồn Trung ở bên cạnh đã lạnh lùng nói: ''Giả gia trang, đây là chuyện của An gia.''
''Theo ý tôi, vẫn nên để họ tự mình xử lí đi.''
''Ông thấy thế nào?''
Giả Hiếu Liêm lạnh lùng nói: ''Lý gia chủ, ý của ông là gì?''
''Chẳng lẽ ông còn có thể quản tôi sao?''
Lý Tồn Trung cười lạnh: ''Tôi không quản được ông. Nhưng nếu như ông công khai ủng hộ Kế Chân thì tôi sẽ về phía Lý Xuân.''
''Dù có chết cũng không dừng lại, Lý gia tôi sẽ đối đầu với ông đến cùng.''
''Bên nào nặng bên nào nhẹ, ông suy nghĩ cho kĩ đi.''
Giả gia vừa mất Thập Diêm La, có thể nói lực lượng lúc này gần bằng không.
Nếu như bây giờ đối đầu với Lý gia thì chỉ có thể hai bên cùng thiệt.
Giả Hiếu Liêm do dự mãi, nghiến răng nói: ''Lý gia chủ nói đúng.''
''Chúng ta vẫn nên yên lặng theo dõi thì hơn.''
Thấy không có ai hỗ trợ, Kế Chân dốc toàn sức lực.
Ông ta lớn tiếng nói: ''Các người còn chờ gì nữa?''
''Lên đi!''
''Giết Lý Xuân tôi sẽ trao thưởng xứng đáng!''
Ông ta nói với đám người trung thành với ba con Kế gia.
Hai ba con Kế gia ở An gia nhiều năm như vậy đương nhiên cũng có tâm phúc của mình.
Nhưng những người kia vừa muốn rút đao đã bị người bên cạnh khống chế.
Lý Xuân đã sớm nghĩ đến chuyện này nên hắn ta đã sớm sắp xếp người của mình, hai người cặp một người, mai phục ngay bên cạnh tâm phúc của Kế Chân.
Lúc này họ đồng thời rút đao tiến lên đặt lên cổ Kế Fhaan.
Kế Chân chính thức bị dồn vào bước đường cùng.
Ông ta có nằm mơ cũng không ngờ mình đã quá coi thường Lý Xuân. Đúng là lật thuyền trong mương!
Tiếng tăm của Lý Xuân tăng mạnh, gần như nắm toàn bộ mọi thứ trong tay.
Hắn ta vung tay lên, lập tức có hai người lên trói Kế Chân lại.
Lý Xuân cung kính nói vớ Liễu Như Ngọc: "Đại tiểu thư, bây giờ đã bắt được gian tế. Bây giờ tôi cũng có thể nói ra sự thật rồi.''
''Tôi đã chính tai nghe thấy di chúc của lão gia tử trước khi lâm chung. Ngài ấy chỉ nói để đại tiểu thư kế thừa vị trí gia chủ, nói chúng tôi hết sức phụ tá.''
''Cũng không nói đến chuyện để đại tiểu thư gả cho Kế Phong.''
''Điều gả cho Kế Phong đều do Kế Chân bịa đặt. Ông ta muốn mượn chuyện này để khống chế đại tiểu thư, muốn một tay khống chế An gia.''
''Thuộc hạ ẩn nhẫn đến bây giờ chính là vì muốn vạch trần kế hoạch của ba con Kế gia cho mọi người biết.''
''Cũng may bây giờ mọi chuyện đã qua.''
''Đại tiểu thư yên tâm. Chỉ cần đại tiểu thư tin tưởng thuộc hạ, sau này thuộc hạ sẽ dốc hết sức lực phụ tá đại tiểu thư.''
Sắc mặt Liễu Như Ngọc trắng bệch.
Thật ra vừa rồi cô ta chỉ kích động nên mới nói lung tung.
Cô ta ngàn lần không ngờ Lý Xuân sẽ thật sự nghe lời mình, lập tức giết chết Kế Phong.
Thấy dáng vẻ chết không nhắm mắt của Kế Phong, trái tim cô ta không ngừng đập mạnh.
''Lý Xuân, cảm ơn anh!''
''Bây giờ đại cục đều do anh làm chủ!'' Cô ta sợ hãi nói.