Thần Vương Lệnh

Chương 296: Xảy ra chuyện



Tần Thiên cạn lời. Lúc này bên cạnh bỗng truyền tới tiếng cười lớn.

Charlie chỉ vào Tần Thiên: “Hoá ra là cậu ta à.”

“Mọi người nhìn mà xem, kẻ ăn mặc nghèo nàn này thì lấy đâu ra 1 triệu Euro? Quỷ nghèo đắc tội với vợ à, còn không mau quỳ xuống mà xin lỗi.” Bây giờ hình như hắn hiểu ra rằng Lãnh Nãi Tử không phải đối phó với hắn mà đang tính tội với Tần Thiên.Lãnh Nãi Tử muốn dùng cách này để làm Tần Thiên xấu hổ, hắn tự nhiên thấy vui hẳn lên.

Nghe thấy thấy tiếng cười Tần Thiên phẫn nộ nhìn qua. Hắn cúi người cởi chiếc dép ở dưới chân rồi tát thẳng vào mặt Charlie.

“Cái đồ chó chết! không có tiền lại còn to mồm, anh bảo cô ấy đi mua đồ cuối cùng trả tiền lại rơi vào đầu tôi!”

“Trả tiền, có giỏi thì trả tiền đi!”

Charlie định đánh trả nhưng chợt phát hiện đối diện với cái dép của Tần Thiên hắn không cách nào đáp trả nổi. Bị dép vả vào mặt đau tới mức hắn thét to sau đó ôm đầu chạy khắp trung tâm mua sắm.

Vừa chạy vừa gào lên: “Người đâu mau tới đây!”

“Mau bắt tên lưu manh này lại! Thật quá đáng!”

Vì vậy một cảnh tượng hết sức kỳ quái chính là một người đàn ông Châu u cao to nhìn hết sức quý phái lúc này bị một tên ăn mặc tuềnh toàng đuổi theo. Tần Thiên lại còn là một người Châu Á tay cầm dép.

Động tĩnh lớn như vậy cuối cùng cũng thu hút sự chú ý của bảo vệ trung tâm mua sắm.

“Hai người không dừng lại chúng tôi buộc lòng cưỡng chế.” Bọn họ nói.

Tần Thiên bây giờ mới ngừng lại để dép xuống đi vào chân đồng thời quay lại bên cạnh Lãnh Nãi Tử cười bỉ ổi: “Xem tôi trị tên này hộ cô thế rồi, có thể bớt chút đồ không?”

Lãnh Nãi Tử không chút do dự: “Không thể.”

Tần Thiên đen mặt.

Charlie thấy bảo vệ tới lại hét lớn.

“Tên kia là ăn trộm đó, mau bắt hắn đi!”

“Hắn làm gì có tiền, mấy món đồ đó đều là hắn ăn trộm.”

Đơn hàng cao cấp lên tới 1 triệu Euro chứ có phải ít đâu, mặt đám bảo vệ ngơ ngác nhưng vẫn vây quay Tần Thiên. Tần Thiên bây giờ thật sự tan nát cõi lòng, hắn cứ tưởng Lãnh Nãi Tử làm thế để trả đũa Charlie, ai mà ngờ cô ta lại lườm rau gắp thịt, mục tiêu cuối cùng lại là hắn.

Hay ho thật! Hắn cắn răng nhìn Charlie: “Anh đừng có mà đắc ý sớm quá!’

“Đợi ông đây đi trả tiền, anh đứng quên việc quỳ xuống liếm giày ông đây. Không đúng, phải là đợi ông đây cởi giày ra đã.”

Charlie đắc ý nói: “Cậu trả nổi 1 triệu Euro thật tôi sẽ làm ngay.”

“Quân tử nhất ngôn!”



Tần Thiên nuốt khan một tiếng đi theo nhân viên đi trả tiền: “Trả qua weixin hay zhifubao, tôi quét hay cô quét của tôi?”

“Hả?” Nhân viên ngơ ngác rồi nói: “Thưa ngài, thanh toán khoản tiền lớn như vậy chúng tôi chỉ chấp nhận quẹt thẻ JPMorgan Chase, Ngân hàng Wells Fargo, Citibank… những ngân hàng quốc tế lớn thôi.”

“Ngài có không ạ?”

Tần Thiên quyết định giãy giụa thử lần cuối, hắn ngại ngùng nhìn Lãnh Nãi Tử: “Đấy cô xem, ở đây bọn họ không có Weixin với Zhifubao…”

“Hay là lần sau chúng ta lại tới mua sau!”

Lãnh Nãi Tử cười lạnh: “Được thôi, lần sau đưa sư phụ đi cùng.”

“Đừng!” Tần Thiên cắn răng: “Sư phụ cao tuổi rồi sức khoẻ không tốt, không hợp tới nơi này…Tôi đột nhiên nhớ ra tôi có một cái thẻ.”

Hắn đau lòng móc chiếc thẻ ra.

“Thưa ngài bọn tôi đã nói chỉ có thẻ dùng thẻ của JPMorgan Chase, Ngân hàng Wells Fargo, Citibank, những ngân hàng quốc tế lớn…”

Nhưng sau khi nhìn thấy tấm thẻ thì mặt nhân viên cứng ngắc.

Tần Thiên giơ chiếc thẻ trong tay cười lạnh: “Vậy cô thấy thẻ này thuộc loại nào?”

Nhân viên sững sờ nhìn tấm thẻ đen bên trên còn có hình một con rồng vàng vô cùng sống động.

“Đây là thẻ gì?” Cô ta hoài nghi hỏi vì cô ta cũng chưa bao giờ thấy thẻ này.

“Thẻ Kim Long!”

“Vậy mà là tấm thẻ Kim Long giới hạn toàn thế giới!” Người quản lý đứng bên cạnh kích động nhìn Tần Thiên.

“Thưa ngài, đây là sơ suất của bọn tôi!”

“Tôi lập tức xuất hoá đơn cho ngài!”

Tấm thẻ Kim Long giới hạn toàn thế giới, được đồng bảo lãnh bởi tất cả các ngân hàng ở Thuỵ Sĩ. Mức tiêu tín dụng không giới hạn, hơn nữa không cần biết ở quốc gia nào thì thẻ này vẫn tiêu được. Thậm chí nếu nói quá nên thì chỉ cần họ bằng lòng cũng có thể mua được cả quốc gia nhỏ.

Nhìn thấy tấm thẻ trong tay Tần Thiên, Lãnh Nại Tử chỉ hừ một tiếng sau đó đưa chiếc túi xách có chứa son, nước hoa và mấy cái túi kia vào tay hắn.

“Đi thôi.” Cô ta lạnh mặt đi ra ngoài.

“Đợi chút!” Tần Thiên gọi lại, ánh mắt khinh miệt nhìn Charlie đứng ở bên.

“Bây giờ ngài có thể thực hiện lời nói của mình chưa?”

Bực mình! Nếu không phải do tên này đến chọc tức Lãnh Nãi Tử thì cô ta cũng đâu có điên lên mà mua nhiều đô thế này. Một triệu Euro đó, sao cái kiếp nạn này lại rơi vào đầu hắn! Ông đây có chọc tức ai đâu!



Cho nên thủ phạm gây ra toàn bộ việc này chính là Charlie, Tần Thiên sao có thể tha cho hắn được.

“Quỳ xuống! Liếm giày mau!” Hắn cáu kỉnh nói.

Charlie mặt xanh lè, hắn lúc nãy chỉ là nói thôi, bởi vì hắn tin chắc Tần Thiên sẽ không có được 1 triệu Euro cho nên hắn sẽ chắc thẳng. Ai có thể ngờ một con quỷ nghèo lại có được chiếc thẻ Kim Long trong tay. Hắn bỏ 1 triệu Euro mà như bỏ tiền mua rau vậy.

“Làm sao, chả phải nói quân tử nhất ngôn sao?” Tần Thiên cười lạnh.

Charlie cắn răng rồi đột nhiên hét lên: “Tôi không thua!”

“Tôi chỉ nói là tôi là thua thì liếm giày cậu. Nhưng cậu có đi giày đâu.”

“Cho nên câu nói này không tính.”

Tần Thiên tức đến mức thở được ra khói, hắn không ngờ tên này vô lại tới vậy.

“Thưa ngài, bởi vì đây là lần đầu ngài mua hàng ở chỗ chúng tôi nên chúng tôi có một phần quà đáp lễ, đó là một đôi giày da trị giá 1.000 Euro, mời ngài nhận cho.”

“Ngài thử xem đã vừa chưa.”

Quản lý từ chỗ quầy giày da cao cấp lấy ra một đôi. Tần Thiên vội vã đi vào chân, thế mà lại rất vừa vặn.

Hắn quay lại nhìn Charlie cười đểu: “Bây giờ, tôi đi giày rồi này.”

Charlie không còn đường lui đành cắn răng quỳ xuống, sau đó lúc đang chuẩn bị liếm đôi giày thì điện thoại của Tần Thiên đổ chuông. Trên màn hình hiển thị Mai Hồng Tuyết gọi tới.

“Anh Thiên anh đang ở đâu?”

“Chúng em gặp chút rắc rối.”

“Nói cái gì?” Tần Thiên hỏi lại.

Chả nhẽ ở đây có người của tổ chức Độc Sư, lợi dụng lúc họ buông lỏng tinh thần tách nhau ra đi mua sắm rồi đánh lén từng người. Nghĩ tới điều này sắc mặt của Tần Thiên xa sầm, hắn cảm thấy bản thân hình như vừa phạm phải sai lầm rất lớn.

Hắn không nên để mọi người tách ra, đây chả phải tạo cơ hội cho địch thì là gì.

“Gửi định vị cho tôi! Tôi lập tức tới!”

Nói xong hắn đá Charlie một cái: “Để lần sau liếm!”

Sau đó quay đầu đi không nhìn lại.

“Anh có cần tính toán với cái loại người này tới vậy không?” Lãnh vân đứng đợi ở cửa thấy Tần Thiên đi ra sắc mặc không tốt thì nói một câu.

“Đi mau! Mai Hồng Tuyết và Thiết Ngưng Sương gặp rắc rối!”