Lãnh Vân nghe nói là đã xảy ra chuyện, lập tức thu lại những cảm xúc không cần thiết, mang lên chiếc mặt nạ lạnh lùng, cùng Tần Thiên chạy qua đó.
Lần đầu gặp mặt, cô ấy và Thiết Ngưng Sương, Mai Hồng Tuyết, tuy là có chút xích mích.
Nhưng, đó đều là chuyện nhỏ trong nội bộ.
Bây giờ Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết xảy ra chuyện, đó lại là chuyện lớn của toàn thể bọn họ.
Huống hồ, tuy là giận Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết, nhưng trong lòng vẫn công nhận họ.
Cô ấy cảm thấy, ở họ có bóng dáng của cô khi mới bước chân vào con đường này. Cô ấy thích tính cách này.
Nếu không, sau khi Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết bị thương, cũng sẽ không chủ động tặng thuốc quý giá như vậy.
Hai người chặn một chiếc xe lại, Tần Thiên đọc địa chỉ, thúc giục tài xế mau chóng lái đi.
Diện tích của hòn đảo không lớn. Rất nhanh đã tới một con đường lớn rộng rãi, ở khúc cua phía trước truyền tới tiếng xe moto.
Cùng với tiếng reo hò.
Nghe tiếng vậy mà lại là quốc ngữ.
Xe taxi dừng lại ở phía xa, nói: “Chắc là hội đua xe.”
“Haiz, đám cặn bã này đến từ Long Quốc, tuy không dám làm gì người bản địa chúng tôi, nhưng bọn chúng lại chuyên bắt nạt đồng hương như mấy cô cậu đấy.”
“Chuyện này đến cảnh sát cũng lười quản.”
“Các vị bảo trọng nhé.”
Nghe thấy lời của tài xế, tâm trạng Tần Thiên khẽ thả lỏng, nhưng sắc mặt lại càng khó coi.
Tâm trạng thả lỏng vì biết không phải người của Độc Sư. Thế thì vấn đề không lớn.
Sắc mặt khó coi là vì hắn biết, khắp nơi trên thế giới quả thực có rất nhiều con cháu Long Quốc di cư tới.
Bọn họ tụ tập thành một nhóm nhỏ, không dám bắt nạt người nước ngoài nhưng lại chuyên ra tay với đồng bào mình.
Những người này, thực đúng là cặn bã của dân tộc!
Sắc mặt hắn trầm xuống, cùng Lãnh Vân đi qua đó.
Rẽ qua khúc cua, trước mặt là một mảnh đất trống.
Liền nhìn thấy một đám ô hợp, vây Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết vào giữa. Bọn chúng hò hét, xấc xược.
Một vài tên trong đó lái chiếc moto đã được độ qua, vây lấy hai cô gái đùa giỡn.
Phía sau xe moto có hai tên, trong tay lắc qua lắc lại mấy chiếc túi mua sắm.
Tình hình này vừa nhìn đã hiểu.
Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sau khi đi mua sắm về, liền bị đám đua xe này cướp túi đồ. Sau đó, còn vây bọn họ lại.
Hai cô gái tuy tức giận nhưng mà vẫn luôn nhẫn nhịn không ra tay.
Một mặt là vì hai cô đang ở đất nước xa lạ, họ là hai cô gái, không quen thuộc đường xá và con người nơi đây, không thể làm chuyện phạm pháp.
Ngoài ra, chính là hồi sáng lúc họ ra ngoài, Tần Thiên đã dặn bọn họ không được gây chuyện.
Cho nên, bất đắc dĩ, Mai Hồng Tuyết mới gọi điện thoại cho Tần Thiên.
“Thế nào hai mỹ nữ, suy nghĩ xong chưa?”
“Ngoan ngoãn đi uống rượu với anh đây, khiến anh đây vui, không chỉ trả đồ cho các em, muốn gì anh đây cũng mua thêm cho.”
Tên tóc vàng đứng đầu, trong miệng ngậm một điếu xì-gà lớn, ngạo mạn nói.
“Anh Mao, hai cô em này ngon đấy!”
“Nhìn thôi đã không nhịn được mà muốn kết bạn rồi đấy.” Một đám người hô lên.
“Nghe thấy không?”
“Anh Mao kiên nhẫn có hạn, đừng rượu mời không uống lại uống rượu phạt.”
Thấy hai cô cắn răng không nói câu nào, một tên trọc đầu trong đám không nhịn được mà tới kéo cánh tay Thiết Ngưng Sương.
Thiết Ngưng Sương cuối cùng cũng không nhịn được, dùng tay bẻ ngược bàn tay của tên trọc.
Tên trọc hét lên, quỳ một gối xuống.
“Anh Mao, cứu em!”
“Con đàn bà thối này dám động đến em, anh mau xử chết nó đi!”
Ánh mắt tên tóc vàng khẽ run lên, đang định hạ lệnh ra tay.
Mai Hồng Tuyết vội vàng nói: “Tôi đã gọi điện thoại rồi, lão đại của bọn tôi sẽ đến ngay đấy!”
“Tôi khuyên mấy người cẩn thận một chút, lão đại của bọn tôi tính khí không được tốt đâu!”
Nghe lời cô nói vậy, đám người kia cười lớn.
Trong mắt bọn chúng, mấy kẻ da vàng này ra nước ngoài, tên nào tên nấy đều sợ chết. Không tên nào dám đối đầu với bọn chúng.
Bởi vì đằng sau bọn chúng có chỗ dựa lớn.
“Người đẹp, lão đại của cô tới thì bọn anh cũng sẽ xử gọn cả hắn!”
“Các anh em, tóm hai cô em này lại trước đi!”
“Hôm nay mọi người ai cũng có phần!”
Lệnh vừa phát ra, một đám người như lang sói, hú hét lên, muốn bổ nhào về phía Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết.
Đúng vào lúc này, một giọng nói lạnh lẽo vang lên.
“Tôi chính là lão đại của họ.”
Giọng nói không lớn, nhưng kẻ nào cũng cảm thấy run sợ. Bọn chúng đồng loạt quay đầu lại nhìn.
Nhìn thấy hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, giống như một người đàn ông trong gia đình. Bên cạnh còn có một mỹ nữ tuyệt sắc.
Bọn chúng sững lại rồi cười lớn.
“Anh Thiên!” Thiết Ngưng Sương lập tức buông tay của tên trọc ra.
Cô cúi đầu bất an nói: “Xin lỗi, chúng tôi không nên gây chuyện.”
Tần Thiên hừ một tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm tên tóc vàng, nói: “Cậu là tên cầm đầu hả?”
“Quỳ xuống, tự phế đi hai tay, tôi sẽ tha cho cậu.”
“Mày nói cái gì cơ?” Tên tóc vàng tức đến bật cười, nói: “Thằng nhãi, mày CMN chắc không phải là hải vương* đấy chứ?”
(*Hải vương: ý chỉ người đàn ông có nhiều bạn gái hoặc phụ nữ có nhiều bạn trai)
“Dắt theo nhiều gái đẹp vậy.”
“Tao nói cho mày biết, hai cô em này, còn có cô em bên cạnh mày nữa, hôm nay đều phải hầu anh đây uống rượu.”
“Sao nào, đặt điều kiện đi.”
Tần Thiên lạnh lùng nói: “Điều kiện của tôi chính là mạng của cậu.”
Tên tóc vàng nghiến răng nói: “Xem ra mày chưa thấy quan tài chưa đổ lệ rồi.”
“Các anh em, bây giờ hãy cho chúng nó chứng kiến sự lợi hại của đội xe đua chúng ta đi!”
“Ra tay đi!”
Mấy tên lái moto đã sớm rú ga với Tần Thiên.
Lúc này tên tóc vàng vừa ra lệnh, mấy tên kia liền đè chân ga xuống hết cỡ, buông tay phanh.
Một chiếc trong đó, gầm một tiếng, rồi trực tiếp lao lên. Sau đó điên cuồng lao về phía Tần Thiên.
Mấy chiếc xe phía sau, lên lái moto rút dao ra, quẹt xuống mặt đất, tóe lửa, lao theo sau.
Hai tay Tần Thiên cầm hai túi đồ lớn, đứng yên bất động.
Lãnh Vân cũng lạnh lùng đứng quan sát, giống như chẳng có chuyện gì xảy ra vậy.
Mãi tới khi một chiếc moto lao tới trước mặt, Tần Thiên nhấc một chân, tùy tiện đạp một cái lên bánh trước.
Ầm một tiếng.
Cả chiếc moto và tay lái đều ngã nhào ra đất. Sau đó, rê trên mặt đất một đoạn, tóe lửa, va chạm vào mấy chiếc xe phía sau.
Ầm ầm ầm ầm!
Mấy chiếc xe phía sau hoàn toàn không tránh được, toàn bộ đều bị đâm phải.
Trong nháy mắt, mấy chiếc moto đều phế.
Tay lái bị chiếc xe nặng nề đè lên người, đau đến khóc thét.
Trong chốc lát, tên tóc vàng và những tên khác đều kinh hãi.
“Thằng ranh, mày là ai?” Tên tóc vàng khiếp sợ hỏi.
Tần Thiên hừ một tiếng, không thèm để ý tới tên tóc vàng.
Hắn nhìn Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết nói: “Tôi đã nói, không cho phép hai người gây chuyện.”
“Nhưng, không nói là khi kẻ khác gây chuyện với hai người thì hai người không được phép phản kích.”
“Châm ngôn của chúng ta, là không gây chuyện nhưng cũng không sợ gây chuyện. Nếu như có người tới gây chuyện với mọi người, vậy thì phải khiến cho bọn chúng phải hối hận vì đã tới thế giới này.”
“Bây giờ thì biết phải làm gì rồi chứ?”
Ánh mắt Thiết Ngưng Sương và Mai Hồng Tuyết sáng lên như ánh sao.
“Biết rồi!” Bọn họ kích động trả lời, sau đó, nghiến răng đi về phía đám côn đồ kia.