“Tỷ tỷ, tỷ cũng biết thân thể của muội suy yếu, lại không thể sinh một đứa con cho Tần gia, nếu hắn có thể nạp thiếp, nói không chừng… Tần gia còn có người nối dõi.”
Nhưng cố tình Tần Huân đã sớm nói qua, hắn thà đi nhặt một cô nhi trở về làm con nuôi, cũng tuyệt đối sẽ không nạp thiếp.
Đây thật sự vừa làm nàng cảm động, lại vừa áy náy.
“Phẩm Dao, muội đừng nói những lời này, nhà của chúng ta không thịnh hành chuyện này, từ trước đến nay Huân Nhi toàn tâm toàn ý với muội, muội bảo hắn đi nạp thiếp, vậy không phải là đang giúp hắn mà là tổn thương trái tim của hắn.”
Tần Di nhíu mày lại, nàng nắm chặt tay mềm mại không xương của Ngụy Phẩm Dao, giọng nói ôn hòa: “Còn nữa, muội không thể sinh dục, đó là bởi vì thân thể của muội yếu ớt, nếu thân thể muội trị hết thì sao? Những thiếp thất đó chẳng phải chính là tồn tại chướng mắt sao? Hà tất phải vậy?”
Ngụy Phẩm Dao lắc đầu, khóe mắt nàng chảy xuống hai hàng nước mắt: “Muội mang bệnh từ trong bụng nương, nhiều năm qua còn không thể trị liệu huống chi là bây giờ?”
Năm đó, vì thiếp thất của phụ thân tranh đoạt sủng đã hạ dược mẫu thân nàng, nên khi nàng được cứu một mạng nhỏ thì cũng phải chịu ảnh hưởng từ trong bụng mẹ, cho nên từ nhỏ thân thể nàng đã không được tốt.
Tần Huân cũng sợ hãi điểm này, sợ nàng sẽ đi vào đường xưa của mẫu thân mình nên chẳng ngại chuyện nàng không khỏe mà chưa từng nạp thiếp.
“Bây giờ muội nghĩ càng nhiều, thân thể của muội sẽ càng kém, hơn nữa Huân Nhi đã nói cùng lắm thì đi nhận con nuôi, hoặc cùng lắm thì ta và tỷ phu muội lại sinh một đứa, để nó theo họ Tần, như vậy không phải là ổn rồi sao? Vì sao muội phải ấm ức chính mình?”
Nếu như Tần Huân thật sự nạp thiếp, vậy người chịu tổn thương lớn nhất, đó là… Ngụy Phẩm Dao.
Bên cạnh phu quân nhà mình há người khác có thể ngủ?
“Tỷ tỷ…” Ngụy Phẩm Dao không ngừng chảy nước mắt: “Cảm ơn các người, thật sự rất cảm ơn các người…”
Trong tình huống bình thường, một thiếu phu nhân không thể sinh dục thì phu quân nạp thiếp là việc đương nhiên.
Nhưng may mắn, nàng gặp được người Tần gia!
Nếu không phải có Tần gia bảo vệ, phu quân hắn… Cũng sẽ không nạp thêm thiếp.
Đổi thành gia tộc khác đoán chừng hậu viện đã vào không ít nữ nhân.
Nhưng Tần gia càng tốt với nàng, áy náy trong lòng nàng cũng càng sâu, càng oán hận mình vô năng không thể cho Tần gia một đứa con.
“Nạp Lan phu nhân!”
Đột nhiên, một giọng nói vội vã từ ngoài cửa truyền vào.
Tần Di quay đầu nhìn lại thấy một thị vệ vội vàng tiến đến, nửa quỳ trên mặt đất: “Nạp Lan phu nhân, công chúa điện hạ chờ ở bên ngoài, muốn gặp phu nhân.”
“Công chúa? Nàng tới nơi này làm gì?”
Tần Di lo lắng nhìn Ngụy Phẩm Dao.
Bà đã đồng ý với phụ thân và phu quân, sẽ không có địch ý với công chúa, nhưng công chúa đã làm quá nhiều chuyện, bà cũng không thể có bất kì thiện cảm gì với nàng…
Sắc mặt của Ngụy Phẩm Dao trắng bệch, như nhớ tới những lời Phong Như Khuynh đã từng nói qua.
Nàng không thể sinh con vốn là chuyện đau đớn rồi nhưng Phong Như Khuynh… cứ luôn nhắc nhở nàng, lần lượt trào phúng nàng! Khiến thể xác và tinh thần của nàng mệt mỏi, từ đó trở đi nàng không nhập cung lần nào nữa, ngay cả ra ngoài nhìn thấy Phong Như Khuynh cũng tránh đi đường vòng.
Nhưng hiện tại… Sao nàng tới Tần gia?
“Phu nhân.” Thị vệ thật cẩn thận nhìn Tần Di: “Không chỉ có công chúa, Đại Nhi tiểu thư… Cũng ở bên ngoài.”
Quả nhiên, lời này vừa dứt, Tần Di nháy mắt đứng lên, trên mặt tràn ngập hoảng loạn.
Mặc kệ Nạp Lan Trường Càn nói bà cái gì mà Phong Như Khuynh sẽ không tổn thương Đại Nhi, nhưng bà đã không có khả năng lại tín nhiệm nàng.
Đại Nhi là bảo vật trong lòng bà, cũng là mạng của bà!