Thần Y Cuồng Thê: Quốc Sư Đại Nhân, Phu Nhân Lại Chạy

Chương 130: Thiếu phu nhân Tần gia (5)



Editor: Hạ gia
Beta: Mèo Mướp Thích Ngủ

Bà không cho phép bất cứ ai xúc phạm tới Đại Nhi!

“Phẩm Dao…”

Nghĩ đến Ngụy Phẩm Dao còn đang thương tâm, Tần Di quay đầu lại nhìn nàng có chút khó xử.

Ngụy Phẩm Dao cười cười: “Tỷ tỷ, tỷ mau đi đi, đừng để công chúa và Đại Nhi đợi lâu, hơn nữa…  Dù sao nàng ta cũng là công chúa điện hạ, tỷ tỷ… Đừng bày sắc mặt ra nữa.”

“Ta biết.”

Tần Di cười khổ một tiếng, bà sao có thể bày sắc mặt với nàng chứ? Bà đối với nàng… E sợ còn không kịp nữa là.

Thấy Ngụy Phẩm Dao không có gì đáng ngại, Tần Di chậm rãi xoay người đi ra bên ngoài
……
Vừa bước ra khỏi sân, ánh mắt đầu tiên Tần Di đã nhìn thấy Nạp Lan Đại Nhi đang cười khanh khách trong lòng Phong Như Khuynh.

Tâm trạng đang căng thẳng của bà cũng âm thầm buông xuống.

Có lẽ đúng như lời phu quân nói, công chúa đã thay đổi? Nhưng mặc kệ nàng có thay đổi hay không, chỉ cần nghĩ đến hành động trước đây của nàng thì trong lòng bà vẫn luôn có khúc mắc, không cách nào buông xuống được.

“Công chúa điện hạ.”

Tần Di đến bên cạnh Phong Như Khuynh, vừa định hành lễ thì Phong Như Khuynh đã buông Nạp Lan Đại Nhi ra đỡ lấy cánh tay đang hạ xuống của Tần Di.

“Cữu mẫu là trưởng bối, sao có thể hành lễ với con? Nếu phụ hoàng thấy được sẽ trách tội con mất.”

Tần Di cười nhạt: “Công chúa là quân, ta là thần, không thể thiếu lễ nghi được.”

Phong Như Khuynh thở dài một tiếng.

Xem ra muốn cữu mẫu tiếp nhận nàng một lần nữa, sợ là không dễ dàng như vậy.

“Cữu mẫu, con còn nhớ, sinh thần năm tuổi của con, người vì muốn tặng ta lễ vật sinh thần mà đã lấy trộm vũ khí trân quý của Tần lão gia tử cho con, vì thế mà bị Tần lão gia tử giáo huấn một trận. Còn nữa…… trước kia con lôi kéo biểu ca trèo tường không cẩn thận ngã bị thương, cữu mẫu đã đánh biểu ca một trận hai ngày không thể xuống giường, vậy mà lại là vì trách hắn lúc ngã xuống, không kịp thời làm đệm lưng cho con.”

“Với con cữu mẫu không khác gì mẫu thân, thế nhưng lúc còn nhỏ con không hiểu chuyện nhỏ không hiểu chuyện đã làm người thương tâm.”

Đôi mắt thiếu nữ trong trẻo, sạch sẽ không nhiễm tạp chất.

Tần Di nhìn Phong Như Khuynh, biểu cảm nhàn nhạt: “Đúng là ta đã trộm vũ khí của phụ thân. Nhưng … cuối cùng ngươi lại đem vũ khí kia, thiếu chút nữa chém Đại Nhi bị thương, nếu sớm biết ngươi sẽ làm vậy, năm đó, ta đã không trộm đồ của phụ thân ta cho ngươi.”

Biểu tình trên mặt Phong Như Khuynh cứng đờ.

Nàng tìm trong trí nhớ một vòng, dường như… Đã từng xảy ra chuyện như vậy…

Nếu không phải cữu cữu tới kịp, nguyên chủ đã chém Đại Nhi bị thương, mà kiếm Tần lão gia tử dùng số tiền lớn để chế tạo, cũng bị cữu cữu phá hỏng trong lúc phẫn nộ…

Nguyên nhân xảy ra vấn đề là do Phong Như Sương nói không thành có, nguyên chủ vì bảo vệ Phong Như Sương, nên liền lao qua.

Trên thực tế, Phong Như Khuynh vẫn không hiểu được, Đại Nhi chỉ là một hài tử, vì sao Phong Như Sương vẫn luôn gây khó dễ cho nàng?

“Cái này…” Phong Như Khuynh xấu hổ cười hai tiếng, “Cữu mẫu…”

“Công chúa, hiện tại không còn sớm, chúng ta trở về đi.”

Tần Di không muốn nói gì thêm.

Nàng phạm phải quá nhiều sai lầm, nhiều đến mức… Bà không có khả năng tha thứ cho nàng.

“Khoan đã!” Phong Như Khuynh thấy Tần Di sắp rời khỏi, nhanh chóng tiến lên hai bước, đi vào trong sân, khẽ cười nói, “Cữu mẫu,thứ nhất con tới là để đón người về, thứ hai là thăm hỏi Thiếu phu nhân Tần gia một chút, con còn cho người chuẩn bị một ít đồ ăn.”

Từ đầu Tần Di đã thấy Phong Như Khuynh xách giỏ thức ăn trên tay nhưng bà không nghĩ nhiều, hiện tại nghe Phong Như Khuynh nói khuôn mặt bà lập tức trở nên khẩn trương.