Sao Tần Di thật sự dám để Ngụy Phẩm Dao dùng đồ ăn Phong Như Khuynh mang đến chứ, vạn nhất… Nàng lại hạ dược thì sao?
Phẩm Dao không phải Trường Càn, chỉ cần nhẫn nhịn rồi có thể cho qua. Thể chất của nàng quá yếu, không chịu nổi tra tấn như vậy!
Phút chốc, một giọng nói mềm mại truyền đến từ bên cạnh.
“Ồ, công chúa điện hạ đến sao Tần Di tỷ tỷ không dẫn nàng vào trong ngồi?”
Sắc mặt Tần Di hơi trầm xuống, lộ vẻ tức giận.
Phong Như Khuynh nhướng mày, ánh mắt nhìn về phía nữ tử đang chậm rãi đi ra từ trong viện.
Tuổi tác nữ tử này ước chừng đã ngoài 30, lại ăn mặc như thiếu nữ. Trên tay nàng ta cầm một chiếc quạt tròn, khuôn mặt trang điểm đậm cười tươi như hoa, vừa diễm lệ lại thô tục không nhìn nổi.
Chỉ liếc mắt một cái, Phong Như Khuynh đã nhận ra thân phận của nàng ta.
Nhị tiểu thư Ngụy gia Ngụy Mộng Khiết, muội muội cùng cha khác mẹ với Ngụy Phẩm Dao.
Tâm tư Ngụy Mộng Khiết đối với Tần gia thiếu Tần Huân là chuyện mọi người ai cũng biết thế nên cho đến bây giờ nàng chưa từng xuất giá, một lòng một dạ phải làm thiếp của Tần Huân.
“Ngụy Mộng Khiết, ta nhớ ngươi tới thăm Phẩm Dao nhưng sao ngươi cứ luôn lượn lờ trước mặt Huân Nhi, rốt cuộc là có ý gì?” Ánh mắt Tần Di thâm trầm, bà lạnh giọng quát lớn.
Bà cũng là nữ nhân nên cực kỳ chán ghét đối với loại nữ tử như Ngụy Mộng Khiết, vậy mà nàng ta cố tình mặt dày mày dạn, suốt ngày lấy cớ đến thăm Phẩm Dao để tiến vào Tần gia.
Nếu Tần gia cứng rắn đuổi nàng đi, không biết ở bên ngoài nàng ta sẽ ám hại Phẩm Dao như thế nào.
Bởi vì lo lắng thanh danh của Phẩm Dao bị ảnh hưởng mà nàng ta lại không làm gì quá phận nên cũng đành tùy ý nàng.
“Thân thể của tỷ tỷ ta không tốt, ta không thể lúc nào cũng quấy rầy tỷ ấy nghỉ ngơi. Vậy nên, ta chỉ có thể giúp tỷ ấy chăm sóc tỷ phu một chút. Tránh cho… tỷ phu không ai chăm sóc, làm lòng người chua xót.”
“Hỗn xược!” Đáy mắt Tần Di hàm chứa tức giận, “Lời này của ngươi là muốn nói Tần gia là nơi không người? Đệ đệ ta dù có thế nào, cũng không tới lượt một người ngoài như ngươi tới chăm sóc!”
Bà cố tình nhấn mạnh hai chữ người ngoài này, cũng làm cho khuôn mặt Ngụy Mộng Khiết hiện lên một tia không cam lòng
Dựa vào cái gì mà nàng là người ngoài còn Ngụy Phẩm Dao lại là người trong cuộc? Chỉ là một con gà mái không biết đẻ trứng lại đi chiếm cứ vị trí Thiếu phu nhân Tần gia, nàng ta không cảm thấy bản thân rất vô sỉ sao?
“Tần Di tỷ tỷ…” Ánh mắt Ngụy Mộng Khiết sâu xa, mỉm cười nhìn về phía giỏ thức ăn trong tay Phong Như Khuynh, “Công chúa điện hạ tới thăm tỷ tỷ của ta, ngươi thật không phải khi ngăn nàng lại. Huống hồ nàng còn mang đồ ăn đến, liệu có phải… Tần Di tỷ tỷ sợ nàng hạ dược hãm hại tỷ tỷ của ta?”
Phong Như Khuynh bất đắc dĩ nhún vai, chẳng qua là nàng tới thăm Ngụy Phẩm Dao một chút thôi, sao lại chọc phải rắc rối rồi?
“Ngụy Mộng Khiết, ngươi biết bản thân đang nói gì không?” Ánh mắt Tần Di phát lạnh, tiến lên hai bước, xẵng giọng nói, “Thứ nhất, dù sao công chúa và Phẩm Dao cũng coi như có quan hệ thân thích, công chúa tới thăm nàng cũng là chuyện bình thường. Nhưng ngươi dám nói công chúa hạ dược trong đồ ăn, ảnh hưởng tới danh dự của người! ngươi có biết kết cục là gì khi hãm hại công chúa không?”
Ngụy Mộng Khiết sửng sốt một chút.
Không phải Tần Di cực kỳ chán ghét Phong Như Khuynh hay sao? Vì sao hiện giờ lại tức giận vì danh dự của nàng ta như thế?
Hơn nữa, lời nói vừa rồi của nàng rõ ràng là muốn nhắc nhở Tần Di, khiến Tần Di trong lúc tức giận tranh cãi cùng công chúa thì không còn gì tốt hơn.
Nhưng nàng không nghĩ tới, sẽ kéo bản thân vào…
“Công chúa, thần không có ý này.” Ngụy Mộng Khiết nôn nóng, vội vàng giải thích với Phong Như Khuynh.
Phong Như Khuynh bình tĩnh gật đầu: “Ừ, ta biết ngươi có ý này.”
“Công chúa hiểu rõ…”
Ngụy Mộng Khiết còn chưa nói hết lời, khuôn mặt đột nhiên cứng đờ, nàng có cảm giác… Công chúa nói… Có chút không đúng lắm?