Hay là… Như lời Song Song nói, nàng muốn lạt mềm buộc chặt?
“Công chúa, Ngọc Thần và Song Song đương nhiên là tuyệt phối, nhưng thần cũng hy vọng, công chúa đừng vì vậy mà khinh nhục Song Song, nàng ấy là một cô nương tốt có tấm lòng thiện lương, sẽ không chịu đựng nổi sự tàn phá của bất kỳ kẻ nào.”
Liễu phu nhân có chút buồn bực, nếu Phong Như Khuynh không phải là công chúa hoàng thất, nàng ta cho rằng nàng ta có thể tiến vào cổng lớn của phủ Thừa tướng sao?
Huống chi, cho dù thân phận nàng ta tôn quý, thì người có thể trở thành con dâu của bà ta cũng chỉ có thể là một mình Đàm Song Song mà thôi.
Phong Như Khuynh… là cái gì chứ?
“Tàn phá Đàm Song Song?” Phong Như Khuynh xì một tiếng cười thành tiếng, “Liễu phu nhân bà suy nghĩ nhiều rồi, ta không phải nam nhân, làm sao tàn phá nàng ta được? Hơn nữa… Cho dù ta là nam nhân thì diện mạo của hai cung nữ trong phủ ta đều không tồi, ta không tàn phá bọn họ sao lại đi tàn phá một kẻ như Đàm Song Song chứ?” Liễu phu nhân bối rối.
Này… Lời này có ý gì? Vì sao chỉ có nam nhân mới có thể tàn phá Đàm Song Song?
Chẳng qua, Đàm Song Song nghe không hiểu ý của câu trước nhưng lại nghe hiểu câu cuối cùng, trong mắt nàng ta tràn ngập sương mù, siết chặt lòng bàn tay.
Nữ nhân này, thế mà lại so sánh nàng ta với cung nữ? Hơn nữa còn tuyên bố… hai cung nữ kia còn có diện mạo đẹp hơn nàng ta? Buồn cười!
Dựa vào dung mạo xinh đẹp, Đàm Song Song nàng đứng đầu Lưu Vân Quốc, hai ả cung nữ nghèo hèn kia sao có thể đánh đồng với nàng ta được?
“Đương nhiên…” Phong Như Khuynh bước về phía Liễu phu nhân hai bước, cười tủm tỉm, “Nếu Đàm Song Song thật sự tàn, người đầu tiên ngươi nên hỏi chính là người nhi tử tốt của ngươi ấy, hỏi hắn rốt cuộc buổi tối đã hao phí bao nhiêu tinh lực mới tàn phá được Đàm Song Song?”
Nàng cố tình nhấn mạnh hai chữ tinh lực này.
Lúc này, cuối cùng Liễu phu nhân đã hiểu, sắc mặt bà ta tức thì đỏ bừng, tức giận nói: “Công chúa, ngươi đây là ngậm máu phun người! Bôi nhọ sự trong sạch của Song Song!”
Mặc kệ như thế nào, trước khi thành hôn nếu nữ nhân thất trinh, đó chính là việc cảm thấy hổ thẹn!
Vậy mà, Phong Như Khuynh lại bôi nhọ một nữ tử trong sạch như thế trước mặt công chúng, hành vi này, thật sự là ác độc đến cực điểm!
“Trong sạch?” Ý cười của Phong Như Khuynh càng đậm, “Một nữ nhân danh không chính ngôn không thuận, mà lại nghênh ngang vào nhà của nam nhân ở, ngươi nói nàng ta vẫn còn là thân trong sạch thì có ai tin?”
Quần chúng vây xem trong cửa hàng linh dược đều sửng sốt.
Xác thật, tuy rằng thanh danh Phong Như Khuynh ác liệt, nhưng dù sao lúc trước nàng mới là người thành hôn cùng Liễu Ngọc Thần.
Mà Đàm Song Song, dù có tất cả mỹ danh, nhưng một nữ tử chưa lập gia đình, lại tùy ý đi ra đi vào nhà của một nam tử, nhất định sẽ mang danh tiếng xấu trên lưng.
Nhìn thấy những ánh mắt đó chiếu thẳng lên người mình, sắc mặt Đàm Song Song trắng nhợt, nước mắt liền chảy ra.
“Liễu bá mẫu, con với Ngọc Thần trong sạch, chúng con thật trong sạch mà…” Nàng ta im lặng rơi lệ, ánh mắt có vẻ bất lực mà hoảng loạn.
“Phong Như Khuynh!!!”
Một giọng nói mang theo phẫn nộ đột nhiên truyền đến từ phía sau.
Phong Như Khuynh chưa kịp khôi phục lại tinh thần, đã bị một lực mạnh từ đằng sau bỗng dưng đẩy tới, bước chân nàng lảo đảo, ngã về phía trước.
Trong mắt Tần Thần hiện lên tia rét lạnh, hắn đưa tay ra kéo, kéo Phong Như Khuynh đến bên cạnh mình, hơi hơi nheo mắt, ánh mắt lạnh như băng xông thẳng về phía nam tử đứng cạnh Đàm Song Song …
Trên khuôn mặt của tên nam tử ôn nhuận như ngọc kia tràn đầy hoảng loạn, hơi luống cuống chân tay nhìn Đàm Song Song rơi lệ, vô số lửa giận tràn ngập trái tim hắn, hắn chậm rãi xoay người, trong ánh mắt toàn là tức giận ngập trời.
“Phong Như Khuynh, vốn dĩ ta đã muốn thay đổi cách nhìn về ngươi nhưng không nghĩ tới tính xấu của ngươi vẫn không đổi, ở trước mặt ta biểu hiện giỏi như vậy, khi ta không ở thì ngươi liền khi dễ Song Nhi! Ngươi có rắp tâm gì?”