Đầu tiên Phong Như Khuynh hơi sửng sốt một chút, sau đó, một sự tức giận bùng lên. “Ngươi đẩy ta?”
Nét mặt Liễu Ngọc Thần cứng đờ, lúc này hắn mới nhớ tới, vừa rồi trong lúc nóng vội, quả thật hình như hắn đã đẩy Phong Như Khuynh một cái.
“Ta…” Trên trán hắn toát ra mồ hôi lạnh, cắn chặt răng, “Đó cũng là do ngươi khi dễ Song Song trước, cho dù ngươi chính là công chúa của một quốc gia nhưng cũng không thể không nói đạo lý như thế, bây giờ ở chỗ nào Song Nhi cũng đã tránh gặp ngươi, vì sao ngươi còn muốn gây khó dễ cho nàng ấy? Chỉ vì muốn khi dễ nàng, mà lại đuổi tới cửa hàng linh dược, nhìn ngươi giống như hận khi dễ nàng không thành?”
Phong Như Khuynh bị chọc tức tới bật cười, nàng chậm đi đến chỗ Liễu Ngọc Thần, kỳ lạ liếc hắn: “Con mắt nào của ngươi thấy ta ở đây khi dễ tiểu bạch liên hoa này?”
“Nếu ngươi không khi dễ nàng thì sao nàng lại oan ức rơi lệ?” Liễu Ngọc Thần nắm chặt nắm tay lại, trong ánh mắt tràn đầy phẫn hận, thậm chí ngay cả thân phận của Phong Như Khuynh cũng mặc kệ.
Hắn chỉ biết, hắn nhất định không thể để nữ nhân hắn yêu thích chịu sự oan ức này.
“Ngọc Thần,” Đàm Song Song nhẹ nhàng kéo ống tay áo Liễu Ngọc Thần, nàng ta lắc lắc đầu, ánh mắt đau buồn thê thảm mang theo sự chịu đựng, “Chàng đừng vì ta mà chỉ trích công chúa, vừa rồi công chúa nói không sai, là ta không nên đến Liễu gia, làm cho nàng hiểu lầm sự trong sạch của ta cũng là chuyện bình thường.”
Ngực Liễu Ngọc Thần như bị đánh một chưởng, khó nén được sự đau lòng, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt sắc bén như kiếm: “Công chúa, sự trong sạch của một nữ tử quan trọng như thế nào, ngươi không biết rõ sao? Người bôi nhọ Song Nhi trước mặt công chúng như vậy, là người đang muốn đẩy nàng vào chỗ chết! Ta không nghĩ tới, người sẽ hận nàng đến trình độ này, không nghĩ mà muốn mạng của nàng ấy!”
Oanh!
Tần Thần đột nhiên ra tay.
Một quyền hạ xuống ngực của Liễu Ngọc Thần, cơ thể hắn bay về phía sau vài bước, va vào tủ đựng linh dược.
“Thần Nhi!” Liễu phu nhân cực kỳ hoảng sợ, nhanh chóng chạy đến đỡ Liễu Ngọc Thần lên, trong mắt lộ vẻ đau lòng.
Mà Phong Như Khuynh, trước sau vẫy khoanh tay đứng ở phía sau, không hề ngăn cản Liễu Ngọc Thần.
Lần này, Liễu phu nhân không dám nói tiếp nữa, cho dù trong lòng bà ta có bao nhiêu phẫn nộ và không cam lòng cũng không dám trắng trợn táo bạo đắc tội với Phong Như Khuynh.
“Tay nào của ngươi vừa rồi đẩy ta?” Ánh mắt của Phong Như Khuynh không hề dừng trên người Liễu phu nhân và Đàm Song Song, nàng chậm rãi đi tới trước mặt Liễu Ngọc Thần, cười lạnh nhìn hắn.
Trái tim của Liễu Ngọc Thần hoảng loạn, hắn thấy trong ánh mắt của thiếu nữ, đã không nhìn thấy sự cung kính và ái mộ với hắn như ngày xưa nữa, mà chỉ… Chỉ có một mảnh lạnh nhạt và trào phúng.
“Công chúa!”
Đàm Song Song luống cuống, nàng ta vội vàng chạy tới trước mặt Phong Như Khuynh, bịch bịch quỳ xuống, trên mặt toàn là nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ tinh xảo trắng bệch.
“Ngàn sai vạn sai, đều là lỗi của thần, không có liên quan gì tới Ngọc Thần, là thần vô sỉ đoạt đi người nam nhân mà công chúa yêu thích, là tại thần không nên đi đến phủ Thừa tướng tìm Liễu phu nhân, khiến cho công chúa hiểu lầm thần.”
Ngụ ý, nàng ta thường xuyên đến Liễu gia chỉ là để tìm Liễu phu nhân thôi, là do trong lòng Phong Như Khuynh ghen tị nên mới có thể bịa đặt sinh sự bôi đen nàng ta.
Phong Như Khuynh cười tủm tỉm nhìn Đàm Song Song: “Sau đó thì sao?"
Đàm Song Song sửng sốt, nàng liều mạng cắn môi, trong mắt mang theo hơi nước: “Công chúa, người muốn trách cứ thì cứ trách một mình thần, mặc dù người buông tha cho ta, chỉ vì muốn nhục nhã thần mà cố ý đuổi theo tới linh dược quán, thần cũng sẽ không trách người, thần chỉ xin người có thể buông tha cho Ngọc Thần, chàng ấy vô tội.”
Trái tim Liễu Ngọc Thần căng thẳng, Song Nhi làm thế đều là vì hắn, nhưng hắn hết lần này đến lần… ngay cả nữ nhân mình yêu thích cũng không có cách nào bảo vệ.