Thực lực của Đàm Song Song mạnh hơn một chút, cho dù nàng ta không thể nào chịu đựng được một trăm côn thì... Ít nhất cũng sẽ không nguy hiểm đến tính mạng.
Đàm Song Song cắn chặt môi, nước mắt không tiếng động chảy xuống, khuôn mặt nàng ta trắng bệch như tờ giấy, cười khổ một tiếng: “Ngọc Thần, ta cho rằng... Ở trong lòng ngươi, ta là người quan trọng nhất, nhưng bất luận như thế nào, ta cũng không thể so sánh được với mẹ ruột của ngươi được.”
“Song Nhi!” Liễu Ngọc Thần vội vàng cầm tay Đàm Song Song, “Nàng yên tâm đi, mặc kệ thế nào ta cũng sẽ tìm kiếm thuốc tốt cho nàng để nàng nhanh chóng hồi phục, nàng tin tưởng ta, được không?”
Đột nhiên Đàm Song Song rút tay mình ra, khóc lóc thê thảm đáng thương: “Ngươi muốn ta tin tưởng ngươi, nhưng ngươi đã từng tin tưởng ta sao? Đàm Song Song ta, là cái loại người sẽ mặc kệ sống chết của mẫu thân người ta yêu sao? Mặc kệ vừa rồi ngươi quyết định thế nào thì ta cũng đã chuẩn bị tốt tâm lý để nhận một trăm côn này, nhưng ta vẫn hy vọng... Người ngươi lựa chọn vẫn sẽ là ta.”
Lần này, lời nói của thiếu nữ vừa tuyệt vọng vừa khổ sở, làm trong lòng Liễu Ngọc Thần càng thêm đau lòng và tự trách, giống như có một con dao nhỏ đang hung hăng đâm thẳng vào trái tim của hắn.
“Song Nhi!” Liễu Ngọc Thần duỗi tay, ôm chặt thiếu nữ vào trong lòng ngực, nhẹ nhàng nhắm lại mắt, “Thực xin lỗi, là ta quá không đủ tin tưởng nàng, nhưng Song Nhi của ta tốt bụng như thế, chắc chắn nàng sẽ hiểu ta mà đúng không?”
Tốt bụng?
Đàm Song Song rũ mắt cười lạnh, trong lòng nàng lại là một mảnh lạnh lẽo.
Người từ trước đến giờ mà nàng ta cho rằng là người yêu nàng ta nhất, cuối cùng, lại tự tay từ bỏ nàng ta.
Một khi đã như vậy, nàng ta muốn hắn phải áy náy vì nàng ta cả đời, đau khổ cả đời!
“Công chúa,” Liễu Ngọc Thần buông thiếu nữ trong lòng ra, ngẩng đầu nhìn về phía Phong Như Khuynh, nghiến răng nghiến lợi nói, “Hiện tại, ngươi đã vừa lòng chưa? Ngươi cố ý muốn ta phải lựa chọn giữa mẫu thân ta và Song Nhi, còn không phải là vì muốn thấy một màn như vậy sao?”
Phong Như Khuynh vỗ tay, cười nói: “Không sai, một màn này đúng là hay, quả thật làm ta rất vừa lòng, Đàm Song Song, hiện tại chắc ngươi cũng đã thấy được, nam nhân mà ngươi thích chính là cái loại không dùng được này, lại còn là một tên nam nhân không có cách nào bảo vệ được người mình yêu, muốn hắn thì có tác dụng gì chứ?”
“Ngươi...” Nét mặt Liễu Ngọc Thần xanh mét, bàn tay siết chặt thành nắm đấm, “Công chúa, đổi thành bất kỳ nam nhân nào thì hắn cũng sẽ đưa ra lựa chọn giống ta thôi, nếu không thì công chúa có thể đi hỏi những người khác, thân là nhi tử, ai có thể buông bỏ mẹ ruột? Người sau này ngươi gả đến cũng sẽ không làm vậy sao?”
Mọi người lại tiếp tục yên lặng.
Thê tử nếu không có, còn có thể cưới người khác, nhưng nếu không có mẫu thân... Thì thế nào cũng sẽ không có.
Cho nên, đối với lựa chọn của Liễu Ngọc Thần, mọi người cũng đều cảm thấy đồng cảm khi đặt bản thân mình trong hoàn cảnh ấy, không ai cảm thấy cách làm của hắn có gì không đúng.
“Khuynh Khuynh,” Tần Thần nhíu mày, “Ta sẽ che chở ngươi, mặc kệ là người phương nào, ta cũng không cho phép hắn làm tổn thương ngươi.”
Cho dù những người đó là thân nhân của hắn thì cũng được phép làm tổn thương Khuynh Khuynh!
“Thật ngoan.” Phong Như Khuynh nhón chân lên, sờ sờ đầu Tần Thần, cười cười, lúc này ánh mắt mới chuyển hướng về phía Liễu Ngọc Thần.
Nàng nhíu mày, khí phách tùy ý.
“Nhưng mà... Nếu là nam nhân của Phong Như Khuynh ta, mà ngay cả việc đồng thời bảo vệ ta và mẫu thân hắn cũng không làm được thì hắn có đáng giá để cho ta thích? Nam nhân của ta không cần phải đưa ra lựa chọn nào cả, bởi vì, hai cái hắn đều phải chọn!”
“Huống chi...” Phong Như Khuynh đi về trước hai bước, ý cười càng ngày càng tăng, “Ta cũng sẽ không cho phép bất luận kẻ nào dùng ta để uy hiếp hắn! Cho nên loại sự tình này, sẽ không bao giờ xuất hiện ở trên người ta với hắn được.”
Tim Liễu Ngọc Thần ngưng lại, lửa giận của hắn mạnh mẽ bốc lên.