Nhưng nhìn thấy ánh mắt Tần Thần đảo tới, tất cả tức giận của hắn đều ẩn nhẫn xuống, cười lạnh nói: “Ta mong công chúa thật sự có thể tìm được người như vậy…”
“Không cần mong ước.”
Đột nhiên, một giọng nói thanh lãnh lạnh nhạt từ ngoài cửa linh dược quán truyền tới.
Giọng nói này cực kỳ dễ nghe, như âm thanh của tự nhiên, rồi lại như tiếng đàn du dương không cốc.
“Bởi vì, nàng đã… Tìm được rồi…”
Liễu Ngọc Thần đầu tiên là sửng sốt một chút, hắn nghe theo âm thanh nhìn ra ngoài cửa, trong nháy mắt, tròng mắt hắn đột nhiên co lại, khuôn mặt là vẻ không thể tin tưởng.
Nam Huyền… Quốc Sư? Vì sao hắn sẽ xuất hiện ở chỗ này?
Dưới nắng sớm, nam nhân mặc trường bào trăng non, tiên khí mờ ảo.
Hắn lớn lên cực kỳ tuấn mỹ, như thiên thần, trong thanh lãnh lại xen lẫn vài phần cao ngạo, như trích tiên di thế.
Liễu Ngọc Thần có danh xưng là đệ nhất mỹ nam của Lưu Vân quốc, nhưng so với nam tử trước mắt này, quả thật là khác nhau một trời một vực.
Mọi người còn chưa từ trong kinh diễm hồi phục lại tinh thần, đã nhìn thấy đôi mắt Phong Như Khuynh lập tức sáng lên, như sói đói chụp mồi nhào về phía nam nhân tuyệt thế, toàn bộ cơ thể mập mạp đều tựa ở trên người hắn.
Vẻ mặt của Liễu Ngọc Thần và Đàm Song Song đều cứng lại.
Người khác không nhận ra thân phận của Nam Huyền, các nàng thường xuyên ra vào trong cung, tự nhiên biết… Người nam nhân này ở Lưu Vân quốc đại biểu cho loại địa vị nào.
Ngay cả nhị công chúa Phong Như Sương cũng không thể đến gần hắn chút nào, vì sao Phong Như Khuynh đối xử với hắn như thế, hắn lại… Không ném nàng ra ngoài?
Đàm Song Song cắn chặt môi, nàng nhìn nam nhân tuấn mỹ như tiên, lại nhìn về phía Liễu Ngọc Thần ảm đạm thất sắc bên cạnh, lại có một loại cảm giác xấu hổ khó nhịn.
“Quốc Sư, ngươi rõ ràng nói qua chỉ rời đi một tháng, vì sao đi lâu như thế?”
Đôi mắt thiếu nữ đặc biệt sáng ngời, như bị nước trong vừa mới rửa qua, nhưng bên trong hai mắt gợn sóng của nàng, vào giờ phút này đã không thể chứa bóng dáng của những người khác, toàn bộ đều chỉ còn lại một người.
Liễu Ngọc Thần ngây ngốc nhìn Phong Như Khuynh.
Mặc dù lúc trước Phong Như Khuynh theo đuổi hắn, hắn cũng chưa thấy qua… Ánh mắt như vậy của nàng.
Sạch sẽ lại thuần túy.
Như dưới trời này, chỉ có thể chứa được bóng dáng một người.
“Ta có một số việc trì hoãn mấy ngày.” Nam Huyền rũ mắt, ngón tay mảnh dài của hắn nhẹ nhàng vuốt tóc đẹp của nàng, giọng nói ôn nhu mà sủng nịch: “Cho nên, trở lại hơi muộn chút, Khuynh Nhi đang trách ta sao?”
Phong Như Khuynh chớp chớp mắt, vì sao nàng cảm giác, hôm nay Quốc Sư đặc biệt ôn hòa?
Ngay ở lúc nàng do dự, Quốc Sư giơ tay lại ôm nàng vào trong lòng lần nữa, môi mỏng của hắn tiến đến bên tai nàng, dùng âm thanh chỉ có hai người bọn họ mới có thể nghe được.
“Ta giúp ngươi hoàn toàn thoát khỏi hắn, coi như là… Phần thưởng cho ngươi đột phá đến võ giả.”
Hai người dựa vào nhau rất gần, từ sau lưng nhìn lại, dường như hắn kề môi sát vào gương mặt của nàng, mang theo không khí ái muội.
Ngực của Liễu Ngọc Thần chấn động, hắn rõ ràng cực kỳ chán ghét Phong Như Khuynh, nhưng hôm nay nhìn thấy nàng và nam tử khác thân mật như vậy, trái tim hắn như là bị đánh một quyền, nặng nề khó chịu.
“Được.”
Phong Như Khuynh không để ý đến vẻ mặt của người phía sau, nàng nhợt nhạt cười: “Ngươi làm thế nào giúp ta hoàn toàn thoát khỏi bọn họ?”
Trong mắt Nam Huyền xẹt qua một tia thanh lãnh, hắn trực tiếp ôm ngang Phong Như Khuynh lên.
Phong Như Khuynh kinh ngạc một chút, túm chặt vạt áo của Nam Huyền: “Quốc Sư, ngươi mau thả ta xuống, ta nặng như thế đè bẹp ngươi sẽ không tốt.”