Vân Ngạo Tuyết nhìn xe ngựa càng ngày càng gần, trong lòng càng ngày càng không ổn.
Con phố này từ nam đến bắc đều là hộ gia đình, hơn nữa chỉ có mấy nhà, nhìn phương hướng xe ngựa đang tiến đến, đã lướt qua mất nhà có khả năng nhất.
Cuối đường phố, chỉ còn lại có một mình Vân phủ.
Huống hồ cho dù là muốn đi về hoàng cung thì phương hướng cũng không đúng.
Như vậy, bài trừ tất cả những khả năng có thể, khả năng không mong muốn nhất chính là, kỳ thật hắn đang hướng về phía Vân phủ mà đến?
“Loảng xoảng!” Một tiếng, Vân Ngạo Tuyết trực tiếp đóng cửa sổ.
Thanh âm lớn đến mức dọa Tuệ Nhi khϊế͙p͙ sợ.
“Tiểu thư ngài làm sao vậy?”
Đột nhiên lúc này trong tâm Vân Ngạo Tuyết thực hoảng loạn, nàng có loại dự cảm không tốt, cái tên Cố Phi Trì này từ trước đến nay thường ra bài không theo lẽ thường, hôm nay lại là ngày quan trọng như vậy , hắn không cùng với văn võ bá quan cùng nhau tiến cung, cố tình muốn tới Vân phủ, ý hắn muốn như thế nào?
“Không có gì, đúng rồi Tuệ Nhi, nếu lát nữa có người tới tìm ta, cứ nói thân thể ta không khỏe còn chưa có rời giường.”
Vân Ngạo Tuyết đột nhiên không đầu không đuôi nói một câu như vậy .
Tuệ Nhi có chút ngốc, không hiểu được đại tiểu thư bị làm sao, “Tiểu thư, lúc này ai sẽ đến a, không phải người lại nghĩ nhiều đấy chứ?”
Hiện tại Vân Ngạo Tuyết không có công phu để giải thích với nàng , xua xua tay bảo nàng đi ra ngoài canh giữ, bản thân thì nhanh chóng thổi nến nằm trêи trường kỷ nhắm mắt.
“Hu…” Tiếng vó ngựa dừng lại, Cố Hành Chu đợi cho xe ngựa đình ổn rồi kính cẩn ở cửa bẩm báo, “Vương gia, tới rồi.”
Cố Phi Trì tới vội vàng, đứa bé giữa cửa Vân phủ vừa thấy xe ngựa của Cố Phi Trì đến cũng sợ ngây người, xoa xoa đôi mắt, không biết vị Vương gia này đột nhiên giá lâm là muốn làm gì.
Cố Phi Trì vẫn luôn chợp mắt vừa nghe thấy, nháy mắt đẩy màn xe ra, lưu loát xuống xe ngựa, Cửu vương gia ngọc thụ lâm phong , ngày mùa đông phe phẩy một chiếc quạt xếp, khí độ không giảm chút nào.
Cố Phi Trì híp mắt nhìn bảng hiệu cao cao treo ở trêи công Vân phủ một cái, bước ra chân dài đi vào bên trong.
“Vương gia, ngài đại giá quang lâm, thỉnh cầu ngài sau đợi một lát, đợi tiểu nhân tiến đến thông bẩm với thừa tướng đại nhân.”
Đối mặt với vị Vương gia nhàn tản này, đứa bé giữ cửa nho nhỏ đương nhiên cũng không dám dễ dàng đắc tội, vội vàng tiến lên thân thiện tiếp đón khách quý.
Không nghĩ tới Cố Phi Trì nghe xong không những không dừng lại bước chân, ngược lại bước chân đi vào bên trong còn nhanh hơn, “Không cần thông bẩm, cũng không cần khách khí với bổn vương như vậy , hôm nay là đại hỉ của hoàng huynh, bổn vương tới sớm, không có chỗ ngồi, vừa lúc đi dạo đến nơi này, đến gặp thừa tướng, ngươi cứ bận chuyện của ngươi đi.”
Tin hắn cái quỷ!
Cửu vương gia là dạng ngươi gì, người toàn bộ kinh thành không ai không biết không ai không hiểu, hắn lại nhàn hạ đến Vân phủ đi dạo như vậy ?
Nói nữa, Vân phủ cách xa hoàng cung đến hai con phố, phương hướng trống đánh xuôi, kèn thổi ngược, huống hồ hôm nay cửa hoàng cũng vẫn chưa đóng, tiệc được mở rộng tiếp đón đến tận cửa cung, Vương gia nếu như tiến cung, ai cũng không dám cản.
Lúc trước có nghe đồn nói đại tiểu thư cùng vị Vương gia này đi lại rất gần, bọn họ còn không tin, hôm nay thấy Vương gia như vậy gấp gáp, lại làm những người này trong lòng trống rỗng suy đoán nhiều thêm vài phần.
Xem ra có một số việc đều không phải là tin đồn vô căn cứ a.
Hiện tại bọn họ cũng không dám cản trở, chỉ có thể nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau Vương gia , đốt đèn lồng, đem hắn dẫn tới phòng trong.
Vân phủ rất lớn, bảy sân vào bảy sân ra, từ cửa hành lang tiến vào sẽ có một khúc cua hành lang dài hơn trăm mét, những chỗ khác cỏ cây khô vàng, nơi chốn lộ ra một cỗ hơi thở hiu quạnh, nhưng nơi này không giống vậy, mùi hoa từng đợt, trêи hành lang hoa nhung tơ đón gió phấp phới, ngắm hoa, ngửi hương làm tâm tình của Cố Phi Trì tốt hơn nhiều
“Vân Ngạo Tuyết đâu, sao lại không nhìn thấy nàng?”
Cố Phi Trì nói thẳng.
Tay tôi tớ ở phía trước đốt đèn lồng hơi run run, tươi cười miễn cưỡng hiện lên trêи mặt, “Đại, đại tiểu thư chưa rời giường…”
Hắn sắp khóc.
Vương gia tới Vân phủ, ai đều không gặp, người thứ nhất muốn gặp lại là đại tiểu thư, hắn là nên mời hay vẫn là không nên?
“Vương gia, lão gia đang ở tiền viện, nếu không ngài đi đến tiền viện nghỉ ngơi trong chốc lát uống ly trà trước?”
Trong lòng gã sai vặt dẫn đường nghĩ cái gì, Cố Phi Trì rõ ràng.
Hắn cũng không có mượn sườn núi hạ lừa, ngáp một cái rồi trực tiếp cự tuyệt, “ Một đường này bổn vương đã ngủ đủ, uống lên một ngụm trà đã tỉnh hẳn, hiện tại trong hơi thở đều là vị trà.”
Chính là hậu viện khuê các sao có thể nói muốn tiến vào là có thể tiến vào, nhưng hắn lại không có cái lá gan đi ngăn cản, gã sai vặt đứng im không động bước chân.
Đang lúc không biết xúc tiến thế nào, Vân Ẩn Nguyệt nghe thấy tiền viện có động tĩnh liền đi về phía bên này.
Nàng cũng giống như Vân Ngạo Tuyết, lúc ở tú lâu trang điểm nhìn thấy Cố Phi Trì
Xe ngựa đánh dấu, cho nên đã vô cùng lo lắng chạy tới xác nhận, vừa vặn chạy tới đụng phải.
“Tham kiến Cửu vương gia.” Đây quả thực là người mới vừa buồn ngủ, liền có người gấp không chờ nổi đưa qua một cái gối đầu, nàng đang lo muốn chặn trước một cước nhưng không có phương pháp, vậy mà Cố Phi Trì tự đưa tới cửa.
Vân Ẩn Nguyệt bày ra đủ loại tư thái thẹn thùng.
Kỳ thật lúc này nàng ta vô cùng hâm mộ Vân Ngạo Tuyết, mặc dù bị cái tên tuổi sát tinh đè nặng, nhưng người tới tìm nàng vẫn nối đuôi không dứt, hơn nữa đều vô cùng xuất sắc.
Nàng ta vốn dĩ rất ghen tị, lại nghĩ đến bộ dáng tai to mặt lớn không có nửa điểm chủ kiến của Tống Triệu Nguyên, bất mãn trong lòng giống như hạt giống, bắt đầu mọc mầm từ dưới đất chui lên.
Nàng ta ra hiệu cho gã sai vặt, gã sai vặt như được đại xá, sau khi hành lễ với hai người liền hỏa tốc rời đi.
Trêи hành lang dài yểu điệu, chỉ còn lại có hai người Cố Phi Trì cùng Vân Ẩn Nguyệt.
“Cửu vương gia thật là khách hiếm khi đến, nửa đêm muốn xông vào khuê phòng của Vân Ngạo Tuyết, thật sự là phong lưu không kiềm chế được, Vương gia tiêu sái[ thoải mái] làm ta thật bội phục.” Lời này kẹp dao giấu kiếm không nói, Vân Ẩn Nguyệt còn cố ý vô tình dựa sát vào bên người Cố Phi Trì.
Còn chưa đến hai canh giờ, trời sẽ phải sáng.
Đêm nay Vân Ẩn Nguyệt gần như một đêm không ngủ, từ sớm đã thúc giục nha hoàn trang điểm chải chuốt cho mình, vừa rồi lúc nàng ta ở chỗ này chặn Cố Phi Trì lại, đã thay phục sức phải mặc để đi tham gia yến tiệc mừng thọ hôm nay
Nàng ta gót sen chậm rãi, ăn mặc một thân váy áo vân cẩm, trêи váy là Hỉ Thước bước trêи cành mai được thêu bằng sợi chỉ bạc, áo gấm lớ màu đỏ, hoa sen vàng ba tấc lúc ẩn lúc hiện, dáng người nàng ta mảnh khảnh đi đường yểu điệu lượn lờ, một đôi mắt hạnh đầy nước sóng nước lóng lánh nhìn hắn, ngón tay ngọc nhỏ dài cố ý nhẹ dựa gần vào Cố Phi Trì, tựa chạm vào không chạm vào.
Cố Phi Trì nhiều năm trà trộn trong bụi hoa, nữ nhân mập ốm cao thấp có dạng gì mà hắn chưa thấy qua, lúc này Vân Ẩn Nguyệt giống như một con Khổng Tước lòe loẹt kiêu ngạo, gấp không chờ nổi ở trước mắt người trước mặt người khác triển lãm cái lông chim xinh đẹp của mình.
Chút tâm tư nhỏ của nàng ta, ở trong mắt Cố Phi Trì cứ như một tên hề nhảy nhót tung tăng.