Thần Y Độc Phi: Bệnh Kiều Vương Gia Thỉnh Tự Trọng

Chương 112: To Gan, Dám Câu Dẫn Hắn



Hơn nữa không biết trêи người nàng bôi loại hương phấn gì, hương vị sặc người không nói, ngửi mùi làm cho cái mũi Cố Phi Trì thập phần khó chịu, vô cùng muốn đánh hắt xì, hắn bất động thanh sắc lui lại về sau mấy bước.

Vốn dĩ Vân Ẩn Nguyệt tới đây là để dụ dỗ hắn , Cố Phi Trì càng lui về phía sau, nàng liền càng tiến tới gần, dù sao nơi này chỉ có hai người nàng ta cùng Cố Phi Trì.

Nàng ta từ xưa tới nay thập phần lớn mật, thậm chí còn nghĩ dù sao Cố Phi Trì cũng phóng túng không kềm chế được, nàng ta chỉ cần chủ động một chút, nói không chừng Cố Phi Trì sẽ dao động ngay, quỳ gối ở dưới váy thạch lựu của nàng.

Nàng ta vô cùng tự tin đối với dung mạo của mình, cho nên không tin vị Cửu vương gia hoa danh bên ngoài này không bị cắn câu.

“Ai u…” Cũng không nhìn thấy là chuyện như thế nào, Cố Phi Trì chỉ nghe thấy Vân Ẩn Nguyệt đột nhiên kinh hô một tiếng, thân thể không tự chủ được ngã về phía hắn.

Mắt thấy nàng cách mình càng ngày càng gần, thậm chí không chút nào che giấu phương thức ‘ đất bằng giả vấp ngã’ thần kỳ nhào lên trêи người mình, con ngươi hắc ám của Cố Phi Trì lóe lên ánh sáng u tối, ngay thời điểm nàng khó khăn lắm muốn té ngã xuống đất, hắn rốt cuộc cũng duỗi tay ra đỡ nàng.

Vân Ẩn Nguyệt chờ đợi chính là thời khắc này.

Tay nàng nhìn như nhào về phía bả vai Cố Phi Trì, muốn cân bằng thân mình đang lao về phía trước, kết quả ở thời điểm mấu chốt lại cố ý dùng ngón tay tự kéo lấy đai lưng của mình, bản thân nàng ta cũng chỉ ăn mặc đơn bạc, đai lưng vừa kéo, áo váy tản ra, phía trước nàng ta như ẩn như hiện, cảnh xuân xinh đẹp vô hạn.

Thời điểm đâm vào lồng ngực Cố Phi Trì , quần áo hai người dính chặt vào nhau, thậm chí Vân Ẩn Nguyệt còn có thể cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ thân thể của hắn.

Trong nháy mắt nhào vào ngực hắn vừa rồi, nàng còn cố ý dùng hai quả bóng trước ngực ép chặt vào, ngâm nga ra tiếng, giống như đường bánh bám chặt lấy Cố Phi Trì không buông tay.

“Ẩn Nguyệt!”

Một tiếng khiển trách cao giọng vang lên, là Liễu Phạn Âm cùng Vân Quân Niên đi tới.

Liễu Phạn Âm là thấy ở góc hành lang có bóng người, bà ta nhìn vài lần, theo ánh đèn lồng tối tăm bên ngoài hành lang, nhìn bộ dáng thân hình có vài phần tương tự cùng với Ẩn Nguyệt.

Nam nhân kia bà ta không thấy rõ bộ dáng, cho rằng là Tống Triệu Nguyên lại tới đây, vốn dĩ quan hệ của hai người từ trước đến nay Liễu Phạn Âm đều là mở một con mắt nhắm một con mắt, không nghĩ tới tiểu tử này thế nhưng dám làm càn ở dưới hành lang hoa của Vân phủ khanh khanh ta ta.



Một tiếng rống này của bà ta chưa được đại não xử lí qua.

Vân Ẩn Nguyệt vốn đang muốn bám lâu một lát, một tiếng gào rống đánh gãy bầu không khí hoa nở kiều diễm dưới ánh trăng, cái này làm nàng ta rốt cuộc phải lưu luyến buông tay.

Đồng thời trong lòng nàng lại mừng thầm, nam nhân quả nhiên đều không chịu nổi dụ hoặc, Vương gia thì như thế nào, đi lại gần gũi cùng Vân Ngạo Tuyết thì như thế nào, còn không phải thấy sắc nảy lòng tham.

“Mẫu thân…” Mặt Vân Ẩn Nguyệt đỏ rực, bộ dáng quần áo bất chỉnh làm Liễu Phạn Âm tức giận đến đau cả đầu, đi lên một phen kéo nàng ta qua , sau đó khí thế mười phần đi đến trước mặt Cố Phi Trì bắt đầu quở trách, “Triệu Nguyên, ngươi sao lại thế này, không phải ta đã nói với ngươi, gần đây không cần…”

“Vân phu nhân đang nói cái gì?”

Giọng nói trong sáng mang theo vui đùa, giống như bộ dáng thân cận vừa rồi của hai người chưa từng phát sinh qua, giọng nói như từng đợt sấm đánh, đánh xuống làm cho Liễu Phạm Âm sợ hãi đến mức thiếu chút nữa ngã ngồi trêи mặt đất

Chỗ nào có Tống Triệu Nguyên, rõ ràng là Cửu vương gia!

“Vương… Vương gia!”

Liễu Phạn Âm hoàn toàn trợn tròn mắt.

Đây rốt cuộc là chuyện như thế nào, sao Ẩn Nguyệt lại cùng với Cửu vương gia hoa tiền nguyệt hạ [ hoa trước trăng sau- chỉ những nơi hẹn hò nam nữ ]? Mấy ngày nay bà ta bận đến đầu óc muốn hôn mê, thả lỏng quản giáo với Ẩn Nguyệt, hai người này thông đồng từ khi nào bà ta thế nhưng hoàn toàn không biết gì cả!

Vân Quân Niên cũng mộng bức.

Cửu vương gia công khai vào phủ, vậy mà nửa điểm ông ta cũng không phát hiện, hiện giờ tất nhiên là nghĩ đến Vân Ẩn Nguyệt tự chủ trương không cho người tới báo, ông ta tối mặt xuống.

Trước tiên không nói biểu hiện của Cửu vương gia đối với Ngạo Tuyết có hứng thú rất lớn, cho dù lúc trước khi gặp Ngạo Tuyết , hoa danh bên ngoài của Cửu vương gia này, ở trong mắt hắn nhiều quan gia tiểu thư cũng chưa từng lưu lại nửa phần xinh đẹp, cái tiểu nha đầu Ẩn Nguyệt này lại dựa vào cái gì cho rằng nàng có thể bắt chẹt được Cửu vương gia?

Tiểu nha đầu này ở chỗ Tống Triệu Nguyên còn có thể vô pháp vô thiên, chẳng qua là bởi vì bản thân nàng có liên quan đến thừa tướng, ngay cả bản thân Cửu Môn Đề Đốc Tống Hà cũng phải cho nàng ba phần thể diện.



Ẩn Nguyệt chỗ nào cũng cao hơn Tống Triệu Nguyên một bậc, hắn ta đương nhiên không thể làm càn.

Nhưng mà vị ở trước mắt này chính là Vương gia, bào đệ duy nhất còn lại ở nhân gian của bệ hạ, nữ nhân từng gặp qua không có một ngàn cũng có 800, sao có thể bị nàng ta hấp dẫn?

Nói không chừng ngay cả Ngạo Tuyết, cũng chỉ là vị Vương gia này nhất thời tò mò, Ẩn Nguyệt rốt cuộc cũng là nữ nhi bảo bối của ông ta, Ngạo Tuyết dù sao cũng có tên tuổi sát tinh ở bên ngoài, Vương gia coi trọng càng tốt, chướng mắt cũng không có việc gì.

Đáng tiếc ý nghĩ của ông ta không có một ai hiểu, Ẩn Nguyệt lại gấp không chờ nổi như vậy, ông ta sao có thể yên tâm để nàng ta gả đến Tống gia? Còn có Phạn Âm, càng sống càng thụt lùi, thấy Vương gia liền ngây người không có lấy một chút chủ kiến, lại nhìn bộ dáng quần áo bất chính của Ẩn Nguyệt, lại thấy Cố Phi Trì khí định thần nhàn [ bình tĩnh ] đứng ở một bên, Vân Quân Niên cũng là cáo già, cho dù có không vui, lúc này cũng chỉ có thể trước tiên đưa mắt ra hiệu cho Liễu Phạn Âm, để bà ta mang Vân Ẩn Nguyệt đi trước, sau đó cười với Cố Phi Trì nói, “Vương gia ngài sao lại tới đây, hôm nay là bệ hạ…”

Cố Phi Trì lại lười phải khách sáo với ông ta, “Thừa tướng có lễ, bổn vương tới đây là để gặp Ngạo Tuyết, vị này chắc là thứ muội của Ngạo Tuyết đi? Tính cách tính nết nhưng thật ra một chút cũng không giống.”

Cố Phi Trì độc miệng là rõ như ban ngày, Vân Ẩn Nguyệt có ngốc cũng nghe ra chế nhạo bên trong lời nói, hóa ra vừa rồi bản thân ở trong mắt hắn chỉ là trò hề đáng chê cười.

Nàng hao tổn tâm cơ câu dẫn, hắn nhìn thấu không nói toạc ra, còn cố ý thuận thế mà làm, không cự tuyệt, không chủ động, vậy mà còn không phụ trách.

Giữa những hàng chữ nơi chốn hạ thấp Vân Ẩn Nguyệt, Liễu Phạn Âm hiện tại là chủ mẫu, người khác không dám nói cái gì, nhưng Vân Ẩn Nguyệt thật sự là thứ nữ, khắp nơi khắp chốn thấp hơn một bậc so với người.

Từ trong miệng Vương gia nói ra tôn ti có khác, bà ta không dám phản bác.

Mùa đông khắc nghiệt quần áo của Vân Ẩn Nguyệt lại không chỉnh tề, thật là đem mặt mũi Vân phủ đều làm mất hết!

Chính là thực rõ ràng Cố Phi Trì không có ý cứ bỏ qua như vậy , hắn khinh phiêu phiêu nhìn thoáng qua sau lưng Liễu Phạn Âm , :” Một đường bổn vương tới đây, khúc hành lang này rất vững vàng, nhưng hình như thân thể nhị tiểu thư không tốt , vậy mà đứng không vững, nếu không phải bổn vương ở chỗ này đỡ nàng một cái, chỉ sợ té ngã lúc nào cũng không biết .”

Lời này nghe rất bình thường, lại không khác gì dùng hai bàn tay hung hăng vả vào mặt Vân Quân Niên, tuy là ông ta giả vờ phong khinh vân đạm, vẫn có chút không xuống đài được.

Ông ta phất tay phải, để Liễu Phạn Âm nhanh chóng đem cái thứ làm mất mặt xấu hổ Vân Ẩn Nguyệt này dẫn đi nhắm mắt làm ngơ.

Vân Ẩn Nguyệt tức giận đến nỗi mặt biến xanh lại biến trắng, chưa từng chịu qua vũ nhục như vậy, nước mắt không khống chế được không tiếng động chảy xuống, phấn mặt vất vả bôi trét lên được nước mắt lăn qua một lượt, mặt lòe loẹt giống như mặt quỷ, muốn có bao nhiêu chật vật có bấy nhiêu chật vật.