Giống như hiện đại lấy nhũ danh Cẩu Thặng cho hài tử, tên càng tục càng dễ nuôi sống, Thất công chúa lấy danh lớn, ngụ ý bệ hạ sẽ nhiều con cháu, cầu một cái dấu hiệu tốt mà thôi.
Bỗng chốc Vân Ngạo Tuyết lại nghĩ tới một việc khác.
" Vị Tinh tượng đại sư kia có phải là người trước đó nói ta là đại sát tinh?"
Tuệ Nhi nghe vậy, sắc mặt có chút mất tự nhiên, ngập ngừng môt chút vẫn là thật thà nói:" Chính là hắn...."
Chứng thực được suy đoán, Vân Ngạo Tuyết cười lạnh, thật đúng là vẽ vời, suốt ngày chính sự không làm, lại ngày ngày giả bộ thần côn đi bên này đón mệnh đi bên kia ngắt lời.
Sớm hay muộn cũng có một ngày, nàng muốn đến lật bài đập hắn! Giáp mặt hỏi một chút cái tên lừa người lấy tiếng thần côn này, có tính được sẽ có một ngày nàng đến dọn hắn hay không!
Kinh giao biệt uyển cái gì cũng không nhiều lắm, ngựa lại rất nhiều, nếu công chúa muốn tỷ thí một chút, những người khác sẽ không có ý kiến. Hơn nữa, vừa rồi nàng nói một kích như vậy, những người có ý định khác cũng thu liễm lại, sôi nổi hầm hè muốn tỷ thí một hồi.
Đặc biệt là những người vừa được phong chức quan, càng muốn được ở trước mặt bệ hạ thể hiện, đều đứng lên đề cử mình.
Bệ hạ rất cao hứng, thoải mái cười to, ngồi một bên giục thi đấu nhanh chóng tiến hành.
Quy tắc tỷ thí cũng rất đơn giản.
Lấy thời gian hạn định là môt nén nhang, mỗi người một tổ, tổng cộng mười người, từng người cưỡi ngựa đi săn thú, ở trong thời gian ngắn nhất bắt được con mồi đầu tiên là người thắng cuộc.
Ba tiếng trống vang lên, mọi người vung roi ngựa như mũi tên rời cung, bụi đất mù mịt giây lát liền không còn thấy bóng người.
"Ai, bọn họ thua rồi."
Vài lần ở chung, Tuệ Nhi cảm thấy đại tiểu thư cũng không giống sát tinh trong miệng người đời, trong lòng chỉ cảm thấy đối với nàng càng thêm thân cận, lời nói nhiều thêm một chút.
Vân Ngạo Tuyết hỏi tiếp:" Sao ngươi lại biết?"
Bụi đất dần lắng xuống, đại đạo trước mắt lại lần nữa nhìn thấy rõ ràng.
Tuệ Nhi sắc mặt thần bí, nhìn thoáng qua trái phải một chút mới nói:" Tiểu thư, nô tỳ còn biết rất nhiều việc, ban đầu thời điểm nô tỳ phụng dưỡng bên người chủ mẫu, đã từng đi theo rất nhiều lần vào cung, chính mắt gặp qua vị Thất công chúa tư thế hiên ngang oai hùng này, trong Hoàng cung đánh đến vô địch, cưỡi ngựa bắn tên mọi thứ tinh thông, chưa bao giờ gặp qua đối thủ."
Vân Ngạo Tuyết nghe xong chỉ cười, cũng không để lời Tuệ Nhi nói ở trong lòng, kỳ thật, nữ tử biết một chút kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung, nàng cũng không cảm thấy có gì kỳ quái, bất quá không có đôis thủ kia hẳn là cũng khoa trương, dù sao nàng cũng là thiên kim cành vàng lá ngọc, lại là đầu quả tim bệ hạ sủng ái, ai cũng không có lá gan dám đả thương nàng. Trong hoàng cung tỷ thí chỉ là cái thú vui, thắng bại là cái kế tiếp, chuyện nhường nàng là đương nhiên.
Ý niệm còn chưa xong, lại nghe tiếng vó ngựa đến gần, thế nhưng có người trở lại.
Một nén nhang vừa mới thiêu đốt chưa tới ngón út, một nửa nén nhang còn xa xa mới tới, giờ đã trở lại, cũngg quá nhanh đi?
Thanh ấm tuấn mã vang lên, thân ảnh trở về cũng dần rõ ràng.
" Là Thất công chúa."
" Thất công chúa lợi hại."
" Chúc mừng bệ hạ, công chúa trí dũng tài mạo song toàn, quả thực là phúc của Đại Yến ta."
Xa xa chỉ thấy một bóng người nhỏ xinh cưỡi trên đầu đại mã, tay phải giơ roi, trên người còn treo một con thỏ hoang tuyết trắng đang nhảy nhót.
Nhìn dáng vẻ chính là chiến lợi phẩm.
Yến Đế cười đến vui vẻ, người thứ nhất vừa rồi cùng nhau tỷ thí cùng lần săn thú đại hội này, đều so Thư Yểu bên dưới.
Lúc này thấy đây, Thư Yểu có vài phần phong phạm của hắn năm đó.
Kéo chặt dây cương vó ngựa truy dương ( vó ngựa dương cao), Cố Thư Yểu ngưng mặt nhìn xuốnng dưới đài, từ bên cạnh đột nhiên xuất hiện một nữ tử ăn mặc diễm lệ vội vàng theo tới:" Thất công chúa, lông thỏ này nhìn bóng loáng mượt mà, mùa đông khô lạnh, đem da thỏ lột ra làm bao tay cho ngài, ta nghĩ thực thích hợp." Nâng công chúa xuống ngựa, đối với Cố Thư Yểu nói một tràng khen, thuận tiện an bài tốt luôn " hướng đi " của chiến lợi phẩm.
Vân Ngạo Tuyết từ xa nhìn ngươif nọ liếc mắt một cái, vừa lúc trùng hợp trong trí nhớ một người nào đó, đố với Thất công chúa nịnh nọt suốt ngày, kêu Lưu Vãn Sơ, là con gái duy nhất của trấn phủ sứ Lưu Kim Sơn trong kinh.
Trấn phủ sứ là môn hạ lệ thuộc với Cửu Môn Đề Đốc, Lưu Vãn Sơ này cũng Vân Ẩn Nguyện quan hệ luôn vẫn không tồi, hôm nay nhìn xem hình như cùng Thất công chúa cũng có dây dưa, nhìn bộ dạng nàng bận trước bận sau, là kẻ thành thạo trong đám quyền quý.
Thân phận bực này, còn làm trò trước mặt nhiều người, hạ thấp bản thân dẫn ngựa cho công chúa, đúng là kẻ tàn nhẫn.
Chỉ là Lưu Vãn Sơ lại không dự đoán được, vuốt mông ngựa lại vồ lên tận vó ngựa ( đại ý nịnh hót nhưng hót quá đà), chỉ thấy Thất công chúa từ trên cao nhìn xuống nhìn nàng liếc mắt một cái:" Ai nói bổn cung muốn giết con thỏ này? Người tới, đưa con thỏ này đi chưa thương, ngày sau phóng sinh."
Ai cũng không ngờ tới bị bắt đi rồi còn có khả năng được phóng sinh. Lưu Vãn Sơ bị công chúa nói vào mặt, dỗi trở về. Vừa rồi còn mặt mày rực rỡ tức khắc vàng như màu đất, lại không thể sinh khí, chỉ có thể cười vui miễn cưỡng, vốn dĩ nàng nghĩ đem con mồi nhận lấy, không nghĩ Thất công chúa căn bản không muốn giao cho nàng, bàn tay vung lên, trực tiếp đưa cho người bên cạnh tiếp đón.
Nơi Cố Thư Yểu nghỉ chân cách Vân Ngạo Tuyết khôg quá năm thước, nhất cử nhất động của nàng Vân Ngạo Tuýet đều xem ở trong mắt.
Lúc nghe nàng nói đem con thỏ đi chữa thương, Vân Ngạo Tuyết còn sửng sốt một chút.
Trong lòg càng cảm thấy nàng hành xử khác người, lại nhìn nàng nhiều thêm một cái.
Chỉ nghe nàng ta lại nói:" Nói là tỷ thí, ai có thể mang về con mồi đầu tiên người đó thắng cuộc, đến nỗi xử trí con mồi thế nào, không ai có ý kiến đi?"
Nàng quay đầu nhìn thoáng qua Lưu Vãn Sơ:" Chẳng lẽ, ngươi có ý kiến?"
Ai dám có ý kiến! Lưu Vãn Sơ vốn dĩ tới chỗ Thất công chúa để vuốt mông ngựa, chọc giận công chúa đôus với vàng không có nửa điểm chỗ tốt, nghe công chúa hỏi vội vàng nói:" Thần nữ không dám, con mồi của công chúa mặc công chúa xử trí."
Trong lòng Vân Ngạo Tuyết đối với nàng cũng lau mắt mà nhìn lên, tuổi còn nhỏ cưỡi ngựa bắn cung không tồi, lại còn biết yêu quý động vật nhỏ, xem ra không phải là kẻ chỉ biết hoành hành ngang ngược kiêu ngạo.
Thời gian ánh mắt Vân Ngạo Tuyết dừng trên người nàng có dài một chút, Cố Thư Yểu lập tức cảm ứng được, cũng nhìn lại đây.
Hai người không lé tránh, cứ như vậy đối diện.
" Nàng là ai?" Cố Thư Yểu thuận miệng hỏi môt câu:" Ban đầu sao chưa từng thấy qua?"