Chương: Vuốt mông ngựa cũng là một môn học vấn cao thâm
Lưu Vãn Sơ bản lĩnh khác không có, bản lĩnh bàn luận thị phi thì số một, hơn nữa, phụ thân Lưu Kim Sơ làm tay sai của Tống Hà ( bố của Tống Triệu Nguyên tình lang của Vân Ẩn Nguyệt cho ai không nhớ), nàng thường hay lui tới nịnh bợ một nhà thừa tướng.
Vân Ẩn Nguyệt xảy ra chuyện, không đến được,sớm đã cho người truyền tin cho nàng ta. Nguyên do trong đó Vân Ẩn Nguyệt cũng đại khái nói vài cây, toàn bộ trách nhiệm đổ cho Vân Ngạo Tuyết.
Quả nhiên nàng thấy, Vân Ngạo Tuýet thay thế Vân Ẩn Nguyệt tới dự, liền đoán được hai tỷ muội bất hoà, Ẩn Nguyệt nói dối vô dụng, để dành được niềm vui cho Vân Ẩn Nguyệt, nàg sớm đã muốn chỉnh Vân Ngạo Tuyết để thay Ẩn Nguyệt trút giận.
Vừa lúc công chúa hướng bên này hỏi Vân Ngạo Tuyết, lập tức tròng mắt chuyển động, nảy ra ý hay.
Trên mặt bày ra một bộ đến gần sẽ có chuyện:" Thất công chúa, ngài nên cách xa nàng một chút, nàng chính là sát tinh nổi danh Yến quốc ta, một lát khiong chú ý sẽ lây dính đen đủi thương thân..."
" Sát tinh? Chẳng lẽ nàng chính là đích nữ kia của Vân thừa tướng?"
Tên tuổi của Vân Ngạo Tuyết nàng cũng nghe qua một chút, đương nhiên là nghe giảng giải như thế nào là Thiêm sát cô tinh, hôm nay là lần đầu tiên nhìn thấy chân thân.( bản gốc)
Chỉ là hôm nay nhìn thấy, Vân Ngạo Tuyết cho nàng cảm giác, cũng không giống lời đồn.
Nữ tử này đôi mắt thật xinh đẹp, giống như chân trời lộng lẫy đầy sao, ngươi như vậy sao có thể là sát tinh đâu?
Hơn nữa vừa rồi liếc mắt một cái, làm Cố Thư Yểu càng tò mò, chưa từng có người dám nhìn nàng chằm chằm như vậy, Vân gia đích nữ nàng là người đầu tiên:" Nàng tên gọi là gì?"
" Vân Ngạo Tuyết."
Vân Ngạo Tuyết, tên thực ra không tồi, lớn lên, càng không tồi, chính là quần áo hôm nay mặc quá tục khí chút, lại đeo vàng đeo bạc, đây là sợ người khác không biết phủ thừa tướng phú khả địch quốc sao?
" Công chúa, ngài xem ánh mắt nàn, giống như người giành được thứ nhất là do kẻ khác nhường cho."
Lưu Vãn Sơ ba câu hai chữ liền bắt đầu châm ngòi thị phi, ở trước mặt công chúa nói bậy.
Cố Thư Yểu từ nhỏ đến lớn không để tâm ăn mặc, chỉ độc để ý cưỡi ngựa bắn cung kiếm thuật của mình, hơn nữa vừa rồi Vân Ngạo Tuyết đích xác lúc nhìn nàng ánh mắt không đúng, nàng liền tin lời Lưu Vãn Sơ.
Lưu Vãn Sơ thấy thần thái công chúa bị hấp dẫn, liền bắt đầu thêm mắm thêm muối vào câu chuyện:" công chúa, người này không biêts trời cao đất dày, người không cho nàng điểm giáo huấn, về sau nàng càng thêm xem thường người." Tài nghệ châm ngòi thổi gió bên tài của Lưu Vãn Sơ có thể nói nhất tuyệt.
Kỳ thực lúc này Vân Ngạo Tuyết cũng có chút kì quái
, nàng chẳng qua nhìn công chúa liếc mắt một cái, sao lại thấy công chúa đối với mình địch ý càng lúc càng lớn?
Vân Ngạo Tuyết đối với ý nghĩ của mình còn chưa chuyển xong, liền thấy bệ hạ lên tiếng.
" Thư Yểu, hôm nay dừng ở đây thôi." Yến đế mở miệng đánh gãy tầm mắt Cố Thư Yểu.
Yến đế nào biết tâm tư nàng lúc này, nghĩ rằng nếu nàng chơi đủ nghiện, uy nghiêm mặt mũi hoàng thất đều phải bảo vệ, kia lại tính.
Vốn dĩ Cố Thư Yểu cũng muốn như thế, chính là ở thời điểm cuối cùng nàng lại loại bỏ ý niệm.
Ở đây không phải có kẻ không phục sao?
Nàng đây cuộc đời thích làm kẻ khác thuần phục, nếu không phục, đánh tới khi nào chịu phục mới thôi.
Vì thế Cố Thư Yểu đem tầm mắt dịch trở về, khoé miệng lại cười nói:" Phụ hoàng, vừa rồi tỷ thí, nhi thần cảm thấy thực không công bằng."
Lời này vừa nói ra, Lưu Vãn Sơ khoé miệng gợi lên một mạt cười lạnh, xem ra lơi nàng nói có tác dụng, người khac không làm gì được Vân Ngạo Tuyết, nhưng vị Thất công chúa này chính là không sợ trời không sợ đất, mượn tay nàg trêu chọc Vân Ngạp Tuyết một chút, Ẩn Nguyệt biết được sau này sẽ rất vui.
Nàng vừa rồi dùng lời nói đả kích một chút, công chúa liền bị lừa.
" Nga?" Phiên này đên Yến đế kinh ngạc, nghe lời nói này chính là không có ý tứ bỏ qua. Nàng rõ ràng đoạt được thứ nhất, cố tình còn nói không công bằng, Yến Đế cũng không chắc nữ nhi tính tình cổ quái linh tinh rốt cuộc muốn làm gì.
" Phụ hoàng, nhi thần có một đề nghị, hi vọng phụ hoàng cho phép."
Quả nhiên là để ở sau, Yến Đế cũng muốn nhìn một chút trong hồ lô nàng bán thuốc gì ( xem nàng có chủ ý gì), chưa nói đáp ứng cũng chưa nói khônb đáp ứng, ý bảo nàng nói tiếp:" Nói tiếp nghe một chút."
Cố Thư Yểu lại hướn Vân Ngạo Tuyết nhìn thoáng qua, lúc này mới nói:" Tiệc bách hoa này đều là nam tử làm nổi bật, kỳ thật đối với nữ tử chúng ta thật bất công, không bằng để nữ tử biểu diễn một hồi, người thấy thế nào?"
" Nữ tử biểu diễn?" Yến đế ngồi thẳng thân mình, đối với đề nghị này có chút hứng thú.
" Yến quốc chúng ta là từ trên tên ngựa giành được thiên hạ, các vị đang ngồi đây đều là con cái tướng môn, chi bằn thừa dịp hôm nay cao hứng, đến tỉ thỉ một hồi cao thấp không nhường nhịn."
Lời Cố Thư Yểu vừa nói ra, trong lòng Cố Ngạo Tuyết đột nhiên dâng lên dự cảm bất hảo ( không tốt.)
Nàng cứ cos cảm giác, lời của Cố Thư Yểu là cố ý nhắm vào nàng?
Yến đế vốn dĩ cho rằng, nàng đề nghị nữ nhi mọi nhà hồ nháo, kết quả vừa nghe xong ngược lại cảm thấy có chút đạo lí.
Giang sơn đại Yến vốn dĩ do tướng lãnh chiến đấu hăng hái, tăm máu mà đoạt về, cũng không phải là để con cháu quan gia ngồi mát ăn bát vàng, nghĩ thông suốt điểm này, Yến đế chấp thuận.
" Được, theo ý ngươi."
Có bệ hạ ra mặt. Sự tình đều dễ làm hơn nhiều, lại nói chuyện này cũng không phải việc gì khó, con cháu quí tộc trong kinh đều có sân huấn luyện chuyên môn cưỡi ngựa bắn cung, cái yêu cầu này không quá mức.
Thực nhanh, những nữ tử có quan hàm cấp bậc trong người sôi nổi đứng dậy, Cố Thư Yểu đứng ở nơi cao, quét tầm mắt dừng lại trên người Vân Ngạo Tuyết.
" Ngươi vì cái gì không tham gia?"
Vân Ngạo Tuýet tự nhiên sẽ khôg tham gia, đây đều là các tiểu cô nương muốn làm nổi bật chơi trỏ chơi, nàng lại không nghĩ làm nổi bật.
Chẳng qua không đợi Vân Ngạo Tuyết trả lời, Lưu Vãn Sơ lại gấp không chờ nổi đứng dậy, ngôn ngữ khiêu khích lười cả che dấu:" Vân Ngạo Tuyết, ngươi dám kháhg chỉ."
Nhìn bộ dáng nàng ta nhảy nhót, Vân Ngạo Tuyêts dùng đầu gối cũg có thể nghĩ được nàng tađánh cái chủ ý gì.
Nàng tận lực muốn tránh đi, lại cố tình có kẻ không muốn nàng thuận ý, còn lấy bệ hạ ra áp đăt người, thật là học tiết mục cung đấu đã đạt đến mười trên mười.
Liễu thị ngồi một bên xúc động đến trợn trắng mắt, thầm mắng Vân Ngạo Tuyết thay mình tìm việc, nếu có thể nàng cũng ước Vân Ngạo Tuyết xấu mặt trước mặt mọi người, chính là hôm nay không được, nàng mất nhiều công phu như vậy mới lôi được Vân Ngạo Tuyết tới trước mặt bệ hạ, nàng cũng đảm bảo qua với lão gia, nhất định sẽ làm mọi việc gọn gàng mặt mũi.
Nếu là ở thời điểm mấu chốt lòi ra cái đường rẽ, lão gia trách cứ là nhỏ, tổn hại danh dư Vân gia mới là đại sự. Nàng chỉ có thể tươi cười chống đỡ đứng ra hoà giải:" Công chúa điện hạ, Ngạo Tuyết từ nhỉ thân thể gầy yếu, không tinh thông cưỡi ngựa bắn cung, cho nên..."