Thần Y Độc Phi

Chương 264: Biết thân biết phận là tốt



Đến đêm lúc cuối giờ Hợi, Phượng Trầm Ngư một thân áo đen dẫn theo nha đầu Ỷ Nguyệt lén lút đi ra bằng đường cửa sau của nhà tổ.

Hai người vừa đi vừa cẩn thận đề phòng có người bám đuôi, lại sợ có người phát hiện, cũng may ở đây không như kinh thành, trên đường ban đêm căn bản không có ai, ngay cả người gõ mõ cũng không có.

Các nàng chạy một đường đến chân núi Tê Phượng, Phượng Trầm Ngư tựa vào một gốc cây đại thụ thở mạnh.

“Tiểu thư cố gắng một chút nữa, vào trong núi là có thể yên tâm rồi” Ỷ Nguyệt nhìn Phượng Trâm Ngư dừng lại nên sốt ruột nhắc nhở.

Phượng Trầm Ngư hung hăng trừng mắt với nàng: “Tiện nhân, đừng cho là ta không biết ngươi đang nghĩ cái gì. Chốc nữa nhìn thấy ca ca ta ngươi liệu mà đem mắt với miệng nghiêm túc một chút, nếu không cẩn thận da của ngươi.”

Ý Nguyệt giật mình, chạy tới cam đoan với nàng: “Nô tỷ chỉ quan tâm tới tiểu thư, đại thiếu gia ngay cả liếc mắt cũng không có lấy một cái.”

“Biết thân biết phận là tốt.”

Ý Nguyệt gấp gáp tới muốn khóc nói: “Tiểu thư, nô tỳ không phải muốn nhanh gặp đại thiếu gia mà thật sự nơi này không an toàn, chúng ta cố gắng một chút vào trong núi rồi nghỉ ngơi đi.”

Phượng Trầm Ngư hừ lạnh, nhưng cũng không nghỉ ngơi nữa, liền choàng áo lên tiếp tục chạy về hướng ngọn núi. Lại không biết ngay đằng sau các nàng có hai người lén lút đi theo, bước đi nhẹ nhàng không có lấy một tiếng động, thu toàn bộ hành động của Phượng Trầm Ngư vào ánh mắt.

Phượng Vũ Hành cười hì hì với Vong Xuyên: “Không nghĩ rằng Phượng Tử Hạo ngay cả đến nha đầu của muội muội cũng không tha.”

Vong Xuyên thấy tiểu thư nhà mình cũng thích hóng chuyện, nhưng nghĩ lại hành động của đích tử Phượng gia kia cũng không lấy làm lạ, “Nghe nói hắn còn từng ngủ qua giường của đại tiểu thư, Phượng gia từng người so với từng người lại càng thú vị nha.”

Phượng Vũ Hành liếc nhìn nha đầu nhà mình, Vong Xuyên biết mình lỡ miệng nói sai liền nhanh chóng sửa lại: “Trừ tiểu thư ra”

Lúc này mới vừa lòng cười cười, Phượng Vũ Hành lại tiếp tục lôi kéo Vong Xuyên theo dõi. Lúc này một giọng nói trong gió thoảng qua: “Đừng nói chuyện phiếm, cẩn thận đường dưới chân.

Phượng Vũ Hành nghiến răng nghiến lợi quay về hướng phát ra âm thanh nói: “Chủ tử nhà ngươi chưa kém đến trình độ đó.”

Vong Xuyên đứng một bên cười không nói một câu.

Cùng lúc đó ở phía trước Phượng Trầm Ngư và Ỷ Nguyệt vì chưa bao giờ đi đến núi Tê Phượng nên vòng vèo một hồi, Ỷ Nguyệt đột nhiên kinh ngạc kêu lên: “Không hay rồi.”

Phượng Trầm Ngư hoảng sợ, vội vàng hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

“Đại thiếu gia hẹn chúng ta ở núi Tê Phượng nhưng cũng không nói địa điểm nào. Giờ biết đi đâu tìm người đây?“Phượng Trầm Ngư lúc này mới phản ứng lại, Ỷ Nguyệt nói đúng, núi Tê Phượng to như vậy biết đi đâu tìm Phượng Tử Hạo?

Nàng nhìn lại bốn phía, nghĩ một lúc rồi nói: “Đi đến đỉnh núi đi, ca ca ta đang ở một phòng nhỏ trên đó, chúng ta đi nơi đó tìm hắn.”

Hai người đã có phương hướng bắt đầu đi về phía trước, mặt sau Phượng Vũ Hành sờ mũi, trục giác của nàng cho biết chốc sẽ có trò hay để xem rồi.

Phượng Trầm Ngư chỉ nhớ rõ Phượng Tử Hạo đang ở trên đỉnh núi mà quên mất vì sao hắn lại phải sống trên đó.

Bởi vì đó là nơi mộ phần tổ tiên của gia tộc Phượng gia, Phượng Tử Hạo làm người thủ lăng, các nàng muốn gặp thì sẽ phải đi qua từng nấm mồ.

Chính vì thế khi hai người đi lên đến đỉnh núi, Phượng Vũ Hành cùng Vong Xuyên nghe thấy tiếng thét chói tai: “Aaaaaaaaaal”

Phượng Vũ Hành bĩu môi: “Không phải chỉ là mấy nấm mồ thôi sao, cần gì phải kêu to như vậy.”

Vong Xuyên bất đắc dĩ trả lời: “Nói là vậy nhưng một tiểu thư đài các ban đêm nhìn thấy đống phần mộ có kinh sợ là bình thường.”

Dù vậy Phượng Trầm Ngư cũng không có kêu lâu, Ỷ Nguyệt bị dọa sợ đang bịt miệng tiểu thư nhà mình lại: “Tiểu thư ngàn vạn lần không thể kêu. Nơi này ngoại trừ thiếu gia còn có người khác của gia tộc đang trông.”

Phượng Trầm Ngư bị dọa đến toát mồ hôi lạnh, lại nghe thấy Ỷ Nguyệt nói nên mặt trở nên trắng bệch như ma khiến Ỷ Nguyệt cung thấy sợ hãi quay đầu về phía khác.

Từ kinh thành đi đến huyện Phượng Ngô, Phượng Trâm Ngư cả một đường hóa trang mặt đen, đến ban đêm mới thoải mái một chút. Nhìn khuôn mặt suốt mấy ngày đều đen giờ trắng bệch, Ỷ Nguyệt có phần không quen nổi.