Thần Y Độc Phi

Chương 265: Ta gọi ngươi lúc nào?



Nàng thở dài nhẹ nhõm, bước nhanh về phía trước đón Phượng Tử Hạo. Ỷ Nguyệt chạy nhanh phía sau, ánh mắt vẫn thủy chung gắn trên người Phượng Tử Hạo, trong lòng tràn ngập vui mừng.

Phượng Tử Hạo cũng thấy rõ hai người liền đi tới vội vàng hỏi: “Các ngươi vì sao lại lên đây? Mọi chuyện ta đều an bài tốt rồi. Hơn nửa đêm đi đến đây nhỡ đâu bị phát hiện chẳng phải hỏng hết mọi chuyện sao?”

Phượng Trầm Ngư sửng sốt: “Không phải ca bảo ta lên đây sao?”

“Ta gọi ngươi lúc nào?”

Phượng Tử Hạo vừa trả lời thì lòng Phượng Trầm Ngư liền lạnh. Bị lừa rồi?

Nhìn lại Phượng Tử Hạo, thấy hắn không hề nhìn mình mà ánh mắt chăm chú nhìn lại phía sau. Phượng Trầm Ngư thấy thế liền quay đầu lại, quả nhiên Ỷ Nguyệt đang e thẹn cùng ca ca nàng liếc mắt đưa tình.“Hóa ra là ngươi!” Phượng Trầm Ngư hung hăng ném ra một câu, giơ tay lên tát Ỷ Nguyệt: “Một con tiện tì đủ nham hiểm! Vì để gặp ca ca của ta, lại dám nghĩ ra chiêu này hại ta nửa đêm phải lên núi.”

Ý Nguyệt vội quỳ xuống đất, bụm mặt ủy khuất nói: “Tiểu thư bớt giận, thật sự không phải là nô tỷ, nô tỳ cái gì cũng không biết!”

“Tờ giấy kia rõ ràng là ngươi đưa cho ta, vậy không phải ngươi thì là ai?” Nàng từ đáy lòng nổi lên một cơn tức quay đầu lại nói: “Ta ở nhà bị Phượng Vũ Hành khi dễ, lão thái thái thì một lòng hướng về nàng ta, đối với ta thì khó chịu. Vất vả lắm mới đem họ lừa về đến đây, trông cậy hết vào kế sách của ngươi sẽ thành công, vậy mà ngươi cùng nha đầu kia cư nhiên thông đồng lừa gạt ta? Phượng Tử Hạo ngươi không sợ sẽ khiến người khác thất vọng sao? Không sợ mẫu thân trên trời oán trách ngươi sao?”

Phượng Tử Hạo bị nàng mắng đến choáng váng, “Dựa vào đâu mà nói ta lừa muội? Ta lừa muội khi nào?” Hắn từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ ủy khuất Phượng Trầm Ngư, muội muội của hắn từ nhỏ đã rất xinh đẹp, mỹ lệ khiến người khác chỉ muốn yêu thương. Phượng Tử Hạo tiến lên hai bước ôm lấy Phượng Trầm Ngư: “Muội muội tốt, ca ca thực lòng không lừa muội."

Truyện được cập nhật nhanh nhất tại metruyenhot.vn nhé cả nhà. Các website khác có thì là copy truyện nên sẽ bị thiếu không đầy đủ nội dung đâu.Các bạn vào google gõ metruyenhot.vn để vào đọc truyện nhé

Phượng Trầm Ngư sợ run người lùi về sau hai bước: “Ngươi đừng có lại đây!” Nàng chán ghét võ võ chỗ bị Phượng Tử Hạo chạm: “Ngay cả nha hoàn của muội muội cũng muốn, thật là không biết xấu hổ”

Nói xong câu này Phượng Trầm Ngư liền chạy xuống chân núi, mặc cho Phượng Tử Hạo ở phía sau hô: “Trầm Ngư! Muội đừng chạy nghe ca ca nói!” Sau khi hô hai tiếng xong cũng không thấy tiếp tục, mà Ỷ Nguyệt cũng không thấy có tiếng động gì.

Phượng Trầm Ngư cảm thấy chuyện này thật ghê tởm, ca ca từ nhỏ đến lớn toàn làm những việc không đứng đắn. Từ khi Thẩm thị an bài cho hắn hiểu chuyện nam nữ lúc mười hai tuổi, hắn liền như bị nghiện cả ngày cũng chỉ làm có hai việc: Tìm nữ nhân và đổi nữ nhân. Đến bây giờ ngay cả nha hoàn bên người nàng cũng muốn, quả thật không hiểu ca ca nàng còn có thể dùng vào việc gì nữa.

Phượng Trầm Ngư vừa chạy vừa khóc, cũng không thấy được cảnh nàng vừa chạy không xa Ỷ Nguyệt cùng Phượng Tử Hạo liền ôm chầm lấy nhau.

Vong Xuyên ngượng ngùng không dám nhìn thẳng nhỏ giọng nói: “Phượng thiếu gia muốn làm gì đây? Chỗ này là phần mộ của tổ tiên.”

Phượng Vũ Hành hừ lạnh: “T1nh trùng lên não còn quản ở nơi nào.”

Quả nhiên nàng vừa nói xong, Phượng Tử Hạo đúng là không xem phần mộ tổ tiên vào trong mắt, liền giở trò trên người Ỷ Nguyệt, động vài cái, váy áo trên người đã bị xé rách.

Mà Ỷ Nguyệt ngày đêm tưởng nhớ Phượng Tử Hạo cũng không chịu nổi, tình ý dâng lên không cần phân biệt địa điểm liền làm chuyện ô uế này.

Phượng Vũ Hành xem đến vui vẻ: “Vong Xuyên ngươi nói xem trước mặt tổ tông mà làm cái chuyện này, phong thủy chắc tốt lắm nhỉ?”

Vong Xuyên càng nhìn càng xấu hổ kéo tay Phượng Vũ Hành nói: “Tiểu thư chúng ta trở về đi.”

Phượng Vũ Hành cười hì hì nói: “Đừng có gấp, nhìn thêm chút nữa đi. Vong Xuyên ngươi đừng có nhắm mắt lại, loại giáo dục này hiếm lắm mới được xem, sau này lập gia đình cũng đỡ bỡ ngỡ.”

Vong Xuyên bị nàng nói đến mặt đỏ hồng, nàng thật sự không hiểu sao tiểu thư nhà mình cái gì cũng có thể nói ra.

Ngay tại lúc Vong Xuyên đang suy nghĩ bỗng nghe được tiếng bước chân phía sườn núi chạy đến.

Phượng Vũ Hành quay đầu lại nhìn thấy Phượng Trầm Ngư vốn đã chạy đi nay lại quay lại. Nàng mừng rỡ nói: “Vong Xuyên, mau mau nhìn sắp có trò hay để xem rồi”

Vong Xuyên bị nàng nói cũng nổi lên hứng thủ, mở mắt ra thì thấy Phượng Trầm Ngư phát điên chạy đến chỗ Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa mắng: “Tiện nhân! Súc sinh!”

Phượng Vũ Hành liếc mắt liền thấy Phượng Trầm Ngư mang theo một hòn đá lớn, đây là muốn liều mạng sao?

Quả nhiên, đang trong lúc tình ý lên cao, Phượng Tử Hạo cùng Ỷ Nguyệt vừa nhìn thấy Phượng Trầm Ngư liền giật mình, còn không đợi hai người có phản ứng, Phượng Trâm Ngư đem viên đá đập vào Ỷ Nguyệt.

Ý Nguyệt đáng thương còn chưa kịp kêu lên đã bị cơn thịnh nộ của Phượng Trầm Ngư đổ xuống đập đến đầu nở hoa, đoán chừng không còn hơi thở.

Phượng Vũ Hành bĩu môi: “Xuống tay quả thực ngoan độc.

“A!” Nàng vừa dứt lời, Phượng Tử Hạo liền hô to một tiếng, hóa ra Phượng Trầm Ngư đánh chết Ỷ Nguyệt xong thì đánh ca ca mình.

“Ta giết ngươi tên súc sinh này!” Phượng Trầm Ngư mất đi lí trí, liều mạng đánh Phượng Tử Hạo. Nhưng vốn là nữ tử yếu đuối không thể bằng nam nhân, hai ba cái liền bị Phượng Tử Hạo cản được.

“Ngươi điên rồi?” Phượng Tử Hạo tức giận, không ngừng ho khan: “Mẹ nó, ông đây sủng nha đầu nhà ngươi, ngươi ầm ï cái gì?”