Chỉ thấy trên vách núi dốc đứng quanh năm không thấy ánh mặt trời, trong khe núi suốt ngày mây mù lượn quanh.
"Thành công rồi!"
Chỉ thấy trên khe núi, bỗng chốc truyền đến một hồi huýt sáo nhẹ.
Ngay sau đó, hai bóng đen nhảy xuống từ khe núi mấy trăm trượng.
Một cái bóng trong đó là Tam Giới Ưng cao hơn một người, cái bóng còn lại dáng người yểu điệu, thân pháp lại không hề thua kém Tam Giới Ưng chút nào.
Diệp Lăng Nguyệt và Tam Giới Ưng gần như chạm xuống đất cùng lúc.
Đến Độc Cô Thiên đã hơn một tháng, cuối cùng nàng đã hoàn thành nhiệm vụ hàng ngày đầu tiên mà Tử Đường Túc giao cho nàng, quét sạch lá ngô đồng và leo lên vách núi.
Từ nửa ngày lúc ban đầu chỉ có thể leo đến một phần tư, rồi đến một phần ba và đến hiện tại hai canh giờ leo hết cả vách núi, sự tiến bộ của Diệp Lăng Nguyệt không thể gọi là không nhỏ.
Nàng có thể cảm nhận được sức mạnh Thiên Địa trong đan điền của mình càng ngày càng mạnh.
"Chim ngốc, mấy ngày này đa tạ mày nhé."
Diệp Lăng Nguyệt vỗ vỗ cánh của Tam Giới Ưng ở bên cạnh, Tam Giới Ưng nói thầm.
"Người cô nên cảm ơn chính là chủ nhân đó. Nếu không nhờ vòng tay Thiên Địa, dựa vào thân thể nhỏ bé này của cô thì có luyện thêm 1 năm cũng chưa chắc có thể chịu được trọng lực của Thập Trùng Thiên."
Đã hoàn thành nhiệm vụ, Diệp Lăng Nguyệt cũng chưa quên dự tính ban đầu của mình ở Độc Cô Thiên, nàng vội vã tìm đến Tử Đường Túc.
Tử Đường Túc ngồi dưới cây Ngô Đồng giống như ngày thường.
Trước người của hắn, Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh màu đồng xanh đó vẫn đang luyện hóa yêu hồn yêu phách.
Mái tóc tựa như đắp tuyết, áo choàng gấm màu tím không vướng chút bụi nào, bất luận là lúc nào Tử Đường Túc mà Diệp Lăng Nguyệt nhìn thấy cũng đều như vậy.
"Tử nhỏ mọn, ta đã theo lời dặn dò của ngươi, trong nửa ngày đã hoàn thành nhiệm vụ, hiện giờ đã có tư cách trông coi đỉnh rồi chứ?"
Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy vẻ mong chờ, từ lúc Đỉnh Linh nói cho nàng biết rằng trong Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh tồn tại Đỉnh Linh cấp cao hơn thì nàng liền nghĩ hết mọi cách tiếp cận Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh. Chỉ đáng tiếc Tử Đường Túc rất hà khắc, thường ngày không cho phép nàng đến gàn Luyện Yêu Đỉnh.
Cứ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt đã đổi biệt danh cho hắn, từ Tử mặt liệt trở thành Tử nhỏ mọn.
Tử nhỏ mọn?
Lông mày của Tử Đường Túc run run, tại sao lại trở thành Tử nhỏ mọn rồi?
Tam Giới Ưng ở bên cạnh dùng cánh bịt chặt miệng một cách rất không hiền hậu, cười đến nỗi có thể gọi là tà ác.
"Tế hỏa." Tử Đường Túc dứt lời, giữa ngón tay thon dài nhảy ra một đốm lửa màu đen.
Cái gọi là trông coi đỉnh, nói trắng ra chính là khống chế lửa của Thí Thần Đỉnh.
Bởi vì lần trước Diệp Lăng Nguyệt bất ngờ làm rối loạn luyện hóa yêu hồn yêu phách, lần này là lần luyện hóa thứ hai, cần mỗi ngày nhóm lửa lại một lần để bảo đảm lửa của Thí Thần Đỉnh sẽ không bị tắt.
Diệp Lăng Nguyệt cũng đã phát hiện, lửa của Tử Đường Túc là Hắc Hỏa.
Hắc Hỏa có màu đen như đêm tối, tuy chỉ là một đám lửa nho nhỏ nhưng dường như lại ẩn chứa sức mạnh vô cùng vô tận.
Khi nhìn thấy Hắc Hỏa, Diệp Lăng Nguyệt không khỏi nuốt nước miếng.
Dựa theo phẩm bậc của hỏa chủng tinh thần, bạch, lam, thanh, hồng, tử, hắc, hỏa chủng tinh thần của Tử Đường Túc chính xác là loại cao nhất.
Chỉ đáng tiếc, phẩm bậc hỏa chủng của nàng là Bạch Hỏa kém nhất.
Diệp Lăng Nguyệt tế ra lửa của mình với vẻ có hơi không cam lòng.
So với Hắc Hỏa, lửa xám của nàng trông rất là ảm đạm, giống như so sánh đêm đen với ánh sáng đom đóm, nhìn qua khác nhau như trời với đất.
May mà Tử Đường Túc không giống như những người khác, khi nhìn thấy lửa xám của Diệp Lăng Nguyệt thì không lộ ra bất cứ thần sắc khinh thường nào, hắn chỉ búng đầu ngón tay một cái, Hắc Hỏa liền nhảy đến dưới Thí Thần Đỉnh. Chớp mắt, Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh đã phát ra một vùng ánh sáng đen, trong đỉnh vang lên một loạt tiếng kêu rên của yêu hồn yêu phách.
"Làm theo."
Tử Đường Túc dứt lời, ống tay áo vung lên, Hắc Hỏa lại đã bay trở về.
Diệp Lăng Nguyệt cũng học theo, ngón giữa búng ra, lửa xám đã rơi xuống dưới Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh. Tuy nhiên việc khiến cho Diệp Lăng Nguyệt lúng túng là lửa xám mới vừa rơi xuống, lắc lư mấy cái thì lập tức đã tắt ngúm.
"Sai sót sai sót, ta làm lại lần nữa."
Diệp Lăng Nguyệt có sự xúc động muốn thổ huyết, nhưng mặc cho nàng đã thử lại mấy lần thế mà lửa xám của nàng vừa chạm đến Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh thì giống như lửa gặp phải nước vậy, rất nhanh đã dập tắt chứ chưa nói đến việc tiếp tục đốt cháy cả một ngày một đêm giống như Hắc Hỏa.
Trán của Diệp Lăng Nguyệt bay qua mấy vạch đen, một loại cảm giác thất bại sâu sắc.
Tam Giới Ưng ở một bên cười đến nỗi lông vũ toàn thân run lên, bị Tử Đường Túc dùng ánh mắt ở khóe mắt quét lướt qua, lập tức đứng thẳng băng.
"Lửa không đủ, cần Thiên Canh Trúc nhóm lửa."
Tử Đường Túc ngược lại không có ý trách cứ Diệp Lăng Nguyệt, hắn giống như đã sớm đoán trước được nên trên tay có thêm một cây trúc màu vàng đỏ, tiện tay bẻ thành vài khúc, ra hiệu cho Diệp Lăng Nguyệt dùng lửa xám đốt lên.
Diệp Lăng Nguyệt chưa hết hi vọng, lại thử một lần nữa.
Điều khiến cho nàng bất ngờ chính là, lần này lửa xám vừa chạm vào Thiên Canh Trúc thì cứ như đổ dầu vậy, thoáng cái bị đốt lên rồi.
"Thì ra có thể dùng trúc nhóm lửa, Tử nhỏ mọn, sao ngươi lại chỉ lấy ra một cây, mau lấy ra thêm một ít nữa."
Diệp Lăng Nguyệt mặt đầy tung tăng.
"Hết rồi, không cần thứ đó." Tử Đường Túc lắc đầu.
Hắc Hỏa của hắn vốn đã không cần dùng bất kỳ vật dẫn cháy nào, cây trúc này cũng là lần đó khi hắn thu thập nguyên liệu thay Diệp Lăng Nguyệt luyện chế vòng Thiêu Địa, tiện tay cầm về từ chỗ chưởng giáo Vô Nhai. Lúc đó thần sắc của chưởng giáo Vô Nhai cứ giống như mẫu thân chết đi vậy.
"Trúc này bên kia có, ta đi chặt một ít chắc được nhỉ?" Diệp Lăng Nguyệt có loại xúc động phát điên, Tử Đường Túc này có thể nói câu hoàn chỉnh chút được không.
"Thiên Địa Trận."
Tử Đường Túc giống như chẳng muốn giải thích thêm, chỉ thấy thần thức hắn khẽ động, Diệp Lăng Nguyệt chỉ cảm thấy trong đầu khẽ vang lên ong ong, có loại cảm giác bị người khác nhìn trộm.
Trong thần thức, Thiên Địa Trận đã hiện ra.
"Tử Đường Túc, ngươi đã sớm biết trên người ta cũng có Thiên Địa Trận? Ngươi rốt cục là ai, ngươi cũng từng đi qua Tinh Túc Động, Đan Cung Trần Hồng Nho có quan hệ gì?"
Diệp Lăng Nguyệt trở nên cảnh giác.
Không có ai biết việc người nàng mang Thiên Địa Trận, Tử Đường Túc lại có thể ép Thiên Địa Trận ra khỏi thân thể nàng, vậy cũng có nghĩa là hắn có thể cướp đoạt bất cứ lúc nào.
"Không biết."
Tử Đường Túc lắc đầu.
"Thiên Canh Trúc, trong Thiên Canh Điện có."
Dứt lời, thần thức hắn buông lỏng, trong cơ thể Diệp Lăng Nguyệt loại cảm giác bị nhìn trộm kia đã biến mất.
Thần sắc Diệp Lăng Nguyệt phức tạp, nhìn chăm chú Tử Đường Túc. Biểu cảm rất phòng bị đó của nàng khiến cho tim của Tử Đường Túc có cảm giác không thoải mái như bị sâu bò vậy.
"Ta, sẽ không làm tổn thương nàng."
Hắn nói một câu có chút cấp bách, lại thấp giọng thêm hai chữ.
"Mãi mãi."
Giọng nói hắn tuy yếu nhưng Diệp Lăng Nguyệt lại nghe thấy rồi.
Thần sắc nàng chợt thả lỏng, đi tới trước mặt Tử Đường Túc rồi đột nhiên quỳ xuống.
"Tử Đường Túc, người có thiếu đồ đệ không? Người vừa rèn luyện ta, vừa tặng vòng tay Thiên Địa cho ta, ta không có gì báo đáp, chỉ có thể bái người làm sư phụ, sau này sẽ cố gắng phụng dưỡng lão nhân gia người."
Diệp Lăng Nguyệt dứt lời, khấu đầu mấy cái một cách mạnh mẽ.
Tử Đường Túc sững sờ, trên gương mặt tựa như người trời đó hiện lên một lớp màu đỏ nhạt.
Nàng biết vòng Thiên Địa là hắn tặng?
Cũng phải, người thông minh như nàng sao có thể không đoán ra chứ.
Chỉ là... tại sao lại là sư phụ, hắn không muốn làm sư phụ của nàng.