Theo Tử Đường Túc thì người được gọi là sư phụ đều già cỗi giống như chưởng giáo Vô Nhai vậy.
Chỉ là, ngay khi Tử Đường Túc chuẩn bị mở miệng từ chối thì Diệp Lăng Nguyệt đang khấu đầu đã lồm cồm bò dậy, vui mừng nắm lấy tay hắn.
"Được rồi, từ nay về sau con cũng là người có sư phụ rồi. Sư phụ Tử, người chỉ được nhận một đồ đệ con thôi đó. Từ nay về sau, người phải bảo vệ đồ nhi, nếu có người ức hiếp con thì người phải là người đầu tiên xông ra. Ngày thường cũng không được hung dữ với con, mắng con. Nếu có đồ gì tốt cũng phải nhớ đến người đồ đệ tốt là con đầu tiên. Một ngày là thầy, suốt đời là thầy, người mãi mãi là sư phụ của con, con cũng mãi mãi là đồ đệ của người."
Diệp Lăng Nguyệt bô lô ba la nói một tràng.
Nhớ tới mặt mũi Tuyết Huyên Tuyết trưởng lão, còn cả đám người Mã Chiêu Phi Nguyệt đó thì nàng liền buồn nôn.
Chẳng phải là ỷ có cha có sư phụ chống lưng đó sao?
Nàng cũng có sư phụ rồi, hơn nữa luận về diện mạo anh tuấn thì đứng đầu toàn bộ đại lục.
Những người như Tuyết trưởng lão, Nguyệt trưởng lão gì đó tất cả đều cút sang một bên. Điều đáng tiếc chính là sư phụ của nàng có hơi lầm lì, lại ít lời nhưng ít ra năng lực luyện khí là hạng nhất.
Cứ nghĩ đến những điều này thì Diệp Lăng Nguyệt đã cảm thấy mặt dài ra, cũng không mảy may để ý đến Tử Đường Túc bị nàng nắm lấy tay xong thì toàn thân cứng đờ.
Tử Đường Túc ngẩn người, tất cả sự chú ý đều tập trung lên cánh tay mềm mại đang nắm lấy tay của mình đó, nhiệt độ cơ thể thiếu nữ ấm áp khiến cho trái tim hắn cũng theo đó mà ấm lên, tạo nên từng đợt rung động.
Hắn đã bao nhiêu năm rồi chưa đụng chạm như vậy với người khác.
Lần trước cũng là nàng.
Chỉ là lần này Diệp Lăng Nguyệt lại là người chủ động.
Tim đập có hơi nhanh, Tử Đường Túc có sự kích động muốn hất tay Diệp Lăng Nguyệt ra, bởi vì mỗi lần tiếp xúc với nàng thì hắn đều rất không tự nhiên.
Thế nhưng hắn lại có chút không nỡ.
Còn đối với những lời nói đó của Diệp Lăng Nguyệt thì hắn không nghe lọt tai được câu nào, chỉ có câu nói cuối cùng đó, hắn là sư phụ của nàng, nàng là đồ đệ của hắn.
Của hắn... ừm, cái chữ này hắn rất thích.
"Được."
Cuối cùng, Tử Đường Túc cũng chỉ gật gật đầu.
Thế nhưng không biết cái gật đầu này lại đổi lấy lời hứa hẹn đời đời kiếp kiếp.
Sau khi ngừng lại một chút, Tử Đường Túc nhíu nhíu mày.
"Ai ức hiếp ngươi?"
"Còn không phải là hai lão già Nguyệt Phong và Tuyết Phong đó ư, ỷ mình là trưởng lão thì đổi trắng thay đen, vu oan giá họa. Nhưng mà sư phụ Tử người yên tâm, trên thi đấu môn phái lần này con nhất định sẽ lấy lại danh dự, có thù báo thù, có oán báo oán." Diệp Lăng Nguyệt so so nắm tay.
Nàng lờ mờ có dự cảm, sức mạnh Thiên Địa của bản thân chắc đã đạt đến giới hạn của Thiên Địa Kiếp tầng ba rồi.
Nếu hai tháng này có thể đột phá thì trên thi đấu môn phái, xác suất nàng đánh bại người của Tuyết Phong thậm chí là Nguyệt Phong sẽ tăng lên không ít.
Tuyết Phong và Nguyệt Phong?
Tử Đường Túc không biết trưởng lão của hai phong này là ai, nhưng có người ức hiếp Diệp Lăng Nguyệt, chỉ nghe đến chuyện này thì đã khiến Tử Đường Túc rất không vui.
Có lẽ hắn quả thực là đã ở Độc Cô Thiên quá lâu rồi.
Thi đấu môn phái, hình như lão già Vô Nhai kia từng nói tới, hơn nữa còn mời hắn đến.
Hắn lúc đó chỉ nói "nhàm chán" thì đã đuổi Vô Nhai đi rồi. Ừm, nếu đồ đệ Nguyệt tham gia thì không nhàm chán nữa rồi.
"Sư phụ Tử, vừa rồi người nói Thiên Canh Trúc sinh trưởng ở Thiên Canh Điện, có phải là chỉ cần con vào ba mươi sáu Thiên Canh Điện thì có thể tìm được Thiên Canh Trúc không." Diệp Lăng Nguyệt nào biết trong lòng Tử Đường Túc đang nghĩ gì.
Sau khi nàng đã bái Tử Đường Túc làm sư phụ như ý nguyện thì trong lòng mừng thầm, điều này có nghĩa là quan hệ của hai người càng gần hơn một bước.
Với tư cách là đệ tử duy nhất của Tử Đường Túc, nếu Tử Đường Túc có phép tu luyện nguyên thần gì đó thì sớm muộn cũng sẽ phải dạy cho nàng.
Nhưng điều kiện tiên quyết là nàng phải khiến cho Tử Đường Túc tín nhiệm nàng, thậm chí là giao Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh cho nàng trông coi, như vậy nàng mới có cơ hội tiếp xúc với Đỉnh Linh của Thí Thần Luyện Yêu Đỉnh.
Nếu lửa xám đã không đủ, vậy chỉ có thể tìm đến Thiên Canh Trúc thôi.
Dù gì Diệp Lăng Nguyệt hiện giờ cũng đã khống chế bảy mươi hai Địa Sát Ngục rồi, sớm muộn gì nàng cũng phải tấn công lên Thiên Canh Điện.
Chỉ là nàng vẫn luôn kiêng kị thực lực của bản thân không đủ, không dám tùy tiện hành động.
"Đưa nó theo."
Tử Đường Túc chỉ chỉ Tam Giới Ưng, Tam Giới Ưng giật thót một cái, tuy không hiểu chủ nhân và Diệp Lăng Nguyệt đang nói gì nhưng bản năng của Tam Giới Ưng cảm thấy có hơi không bình thường.
Nó hình như bị chủ nhân nhà mình bán đi rồi?
"Nó?"
Tam Giới Ưng còn có thể tiến vào Thiên Địa Trận?
Diệp Lăng Nguyệt nghĩ lại, cũng đúng, Tiểu Ô Nha và Tiểu Chi Ước trước đây sau khi được nàng cho phép thì có thể vào Thiên Địa Trận nên có lẽ Tam Giới Ưng cũng thế.
Chỉ là trước khi vào Thiên Địa Trận thì nàng còn phải nghĩ cách làm yên lòng tiểu Đế Tân, suy cho cùng lần đầu nàng xông vào Thiên Canh Điện, cũng không biết mọi thứ có thuận lợi với nàng hay không.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt quay trở về tiểu viện, còn chưa bước vào tiểu viện thì đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Diệp Lăng Nguyệt không khỏi mỉm cười, không cần nhìn thì nàng cũng biết tiểu Đế Tân đã trở về.
Trên người Tiểu Đế Tân có hình bóng của Phượng Tân và Vu Trọng.
Thí dụ như việc nấu cơm này, Phượng Tân thích xuống bếp vì Diệp Lăng Nguyệt, tuy mỗi lần hắn đều luống cuống tay chân.
Về phần Vu Trọng, nhìn có vẻ lạnh như băng nhưng lại có tay nghề rất giỏi.
Tiểu Đế Tân cũng coi như là đã kết hợp hoàn hảo ưu điểm của hai người, khi thân hình của hắn còn chưa cao bằng bếp lò thì hắn đã biết giẫm lên cái ghế đẩu nhỏ để làm thức ăn, hơn nữa tay nghề rất giỏi.
Sau khi Diệp Lăng Nguyệt bày xong bát đũa chưa bao lâu thì tiểu Đế Tân đã đi ra.
Một tháng qua, tiểu Đế Tân lại cao lớn thêm không ít, Diệp Lăng Nguyệt mới phát hiện chiều cao của hắn đã đến vị trí lồng ngực của mình rồi.
Về phần ngũ quan, cũng dần dần mất đi vẻ mủm mỉm của trẻ con, lại thêm mấy phần anh tuấn.
Diệp Lăng Nguyệt vừa mới ngồi xuống, trong bát cơm của nàng đã chất đầy như một ngọn núi nhỏ.
Tiểu Đế Tân cứ giống như là một con gà mái nhỏ đang mớm thức ăn vậy, liên tục gắp thức ăn vào trong bát của Diệp Lăng Nguyệt.
"Tiểu Đế Tân, ta muốn nói với ngươi một chuyện, ngày mai ta bắt đầu phải đi xa." Tiểu Đế Tân đã lớn như vậy nhưng rất ít khi xa Diệp Lăng Nguyệt, một lần lâu nhất cũng chính là một ngày một đêm ở vụ chồn Hỏa Ảnh lần đó.
"Đi xa? Cô gái giặt đồ, nàng muốn đi đâu, phải đi bao lâu?"
Tiểu Đế Tân nghe xong thì ngẩn người, hứng thú ăn cơm cũng không còn nữa.
"Lúc nào có thể trở về thì ta cũng không nói chắc được. Nhưng ngươi yên tâm, mỗi ngày ta đều sẽ liên lạc với ngươi, ngươi quên là trên người ngươi còn có Phụng Lệnh à."
Diệp Lăng Nguyệt vuốt vuốt đầu của tiểu Đế Tân.
Ánh mắt tiểu Đế Tân lóe lên, chú ý đến đôi vòng tay Thiên Địa đó ở trên tay Diệp Lăng Nguyệt, mắt hắn trầm xuống rồi nặn ra một câu có hơi nhụt chí.
"Cô gái giặt đồ, có phải nàng có người khác rồi không."
"Phụt." Diệp Lăng Nguyệt đang chuẩn bị ăn canh, tiểu Đế Tân hỏi như vậy nên nàng phun ra một ngụm canh.
"Nói lung tung cái gì vậy, ai nói với ngươi những thứ này." Diệp Lăng Nguyệt lau miệng.
"Tứ sư huynh nói, tứ sư huynh nói huynh ấy biết xem tướng mạo, nói cô gái giặt đồ nàng có tướng mặt đào hoa."
Tiểu Đế Tân cũng đã phát hiện, thời gian này mỗi ngày cô gái giặt đồ đều về rất trễ.
Vòng tay trên tay nàng cũng không phải là vòng tay bình thường, tuyệt đối không phải là sản phẩm của Dã Luyện Đường.