Cái hồ nước này chính là hồ nước của hơn hai mươi tạp dịch khác ngoại trừ Diệp Lăng Nguyệt ra.
Trong hồ nước vuông vức, nước hồ chỉ mới được một phần ba trông rất tội nghiệp.
Quả nhiên không ngoài dự tính, Phương Nhu hất hất mày.
Hơn hai mươi người mới vẫn không đổ đầy nước của hồ, những người mới này cũng đúng thật là được cưng chiều từ bé.
Nàng ta lại uể oải nhìn hồ nước bên phải một cái, hồ nước đó dĩ nhiên là Diệp Lăng Nguyệt phụ trách.
Ai ngờ vừa nhìn qua thì Phương Nhu đã sững sờ.
Toàn bộ trong hồ … lại đầy tràn nước.
Khung cảnh đó cứ giống như là nước sông đầy tràn ra ngoài sau một trận mưa lớn vậy.
Nước bên trong đó ánh nước trong vắt, nhìn họ một cách cực kỳ mỉa mai.
Thế mà lại đổ đầy nước rồi, người mới tên Diệp Lăng Nguyệt đó, nàng ta làm sao làm được vậy?
Bản thân Phương Nhu cũng từ người mới qua đây, một đám tạp dịch cũ năm đó cũng cho nàng ta nếm không ít mùi khổ.
Nàng ta nhớ rằng, dù là bản thân nàng ta thì một ngày nhiều nhất cũng chỉ có thể đổ đầy một phần ba hồ nước, Diệp Lăng Nguyệt vừa mới đến mà lại đổ đầy cả một hồ nước rồi?
Việc này cũng quá huyền ảo rồi nhỉ?
Phương Nhu không thể nào lý giải được, lúc này Tiêu quản sự đã trở về.
Kết quả của nhiệm vụ trong ngày nghĩ là biết ngay, Diệp Lăng Nguyệt một mình hoàn thành nhiệm vụ, còn nhân tiện âm thầm tu luyện một ngày, hơn hai mươi tạp dịch còn lại vì không hoàn thành nhiệm vụ bị cắt cơm tối.
Sau khi trời tối, một đám tạp dịch nằm trên giường chung lớn lạnh buốt, sự mệt mỏi ban ngày cộng thêm bụng không ăn cơm nên khiến thân thể càng trở nên rét cóng.
Đặc biệt là nghĩ đến ngày mai việc chờ đợi bọn họ vẫn là nước của một hồ đó thì mỗi người bọn họ đều không ngủ được, lăn qua trở về có thể nào cũng ngủ không được.
Đúng vào lúc này, có người gõ cửa đi vào.
Còn có một mùi thơm của thức ăn cũng bay vào.
Mọi người lộc cộc vội vàng ngồi dậy.
"Là cô? Diệp Lăng Nguyệt?"
Chỉ thấy trên tay Diệp Lăng Nguyệt đang xách một làn bánh màn thầu bằng bột mì thơm phức, mọi người nuốt mạnh từng ngụm nước bọt.
Họ ngày thường ở trong nhà cũng là người được cưng chiều từ nhỏ, loại bánh màn thầu bột mì này không thèm ngó đến một cái, nhưng hổ rời khỏi núi bị chó ức hiếp, hiện giờ họ là ở trong Cô Nguyệt Hải, lúc này lại làm việc cả một ngày nên đã đói đến hoa cả mắt rồi.
Diệp Lăng Nguyệt đưa cái làn qua đó, các tạp dịch do dự một chút rồi nhận lấy cái làn, bắt đầu ăn ngấu nghiến.
"Diệp Lăng Nguyệt, những bánh màn thầu này cô lấy được từ đâu thế?"
"Sao cô lại có lòng tốt như vậy?"
Những tạp dịch mới đó vừa ăn vừa nhìn Diệp Lăng Nguyệt với vẻ hồ nghi.
"Ta dĩ nhiên là có thủ đoạn của ta, có thể lấy được đồ ăn. Nhưng cũng chỉ tối nay mà thôi, sau này ba bữa cơm no của các người có thể bảo đảm hay không thì việc đó phải dựa vào bản thân các người rồi."
Diệp Lăng Nguyệt buông tay.
Tuy đều là tạp dịch mới, nhưng Diệp Lăng Nguyệt ở trong mắt những người mới này rõ ràng là khác biệt.
Không nói những việc khác, chỉ dựa vào việc một mình nàng ấy có thể ở một căn nhà, lại có "đệ đệ thiên tài" được chưởng môn nhận làm đệ tử.
Đạo lý một kẻ làm quan cả họ được nhờ thì những tiểu thiên tài con cháu thế gia này đều hiểu, cộng thêm hôm nay nàng ấy làm nên kỳ tích, dùng sức của một người đổ đầy nước của một hồ, ngay cả Tiêu quản sử trước giờ không khen ngợi người khác cũng phá lệ khen nàng ấy mấy câu.
Diệp Lăng Nguyệt vô hình chung đã trở thành một người xuất sắc nhất trong số các tạp dịch mới này.
Những tạp dịch này nghiến quai hàm, nghĩ đến đám tạp dịch cũ ác ôn như hung thần đó, rồi lại nhìn đồ ăn loại kém nhất trong tay thì cùng lúc sống mũi cay xè. Nghĩ đến cảnh tượng trước đó mỗi người ở trong gia tộc, rồi lại nghĩ tới hiện tại, mọi người đều không khỏi đỏ vành mắt, bánh màn thầu trong miệng cũng trở nên khô khan khó nuốt.
Diệp Lăng Nguyệt thấy thời cơ đã đến, vội vàng nói mê hoặc.
"Các người có từng nghĩ, nếu chúng ta cứ luôn làm tạp dịch không biết ngày đêm, lãng phí tu vi thì cuộc đời của chúng ta sẽ chỉ có thể làm tạp dịch thôi. Ngược lại, nếu các người âm thầm chăm chỉ tu luyện, tương lai có lẽ có một ngày trở mình."
Cô Nguyệt Hải tuy đối đãi với tạp dịch rất hà khắc, nhưng tạp dịch vẫn có cơ hội trở thành đệ tử Ngoại Môn.
Cứ hai năm đều sẽ có sát hạch tương ứng, chỉ cần vượt qua sát hạch thì các tạp dịch cũng có một ngày trở mình.
Chỉ là ngoại trừ một số cực kỳ ít tạp dịch thiên phú không tầm thường, còn phần lớn tạp dịch đều chôn vùi trong các công việc rườm rà, mỗi tháng chỉ có hai ngày nghỉ ngơi, cộng thêm bữa ăn bình thường đến mức không thể bình thường hơn thì căn bản không có cơ hội để họ tu luyện thêm.
"Nói thì dễ, làm mới khó, bọn ta hiện giờ ngay cả ba bữa cơm cũng không kiếm được." Có người nói với vẻ bực bội không vui.
"Nếu nói ta có cách giúp các người ba bữa cơm no và hoàn thành nhiệm vụ, mỗi ngày có thời gian tu luyện cố định, nhưng ta cần linh thạch cấp thấp mà các người được phát mỗi tháng để làm thù lao." Diệp Lăng Nguyệt đi thẳng vào vấn đề, nói rõ ý muốn thật sự của mình.
Nàng không phải là thân mẫu bạch liên hoa gì đó, Đỉnh Linh chưa thức tỉnh, Tiểu Đế Tân và nàng xa cách, nàng cần phải dùng hết mọi cách để cải thiện hoàn cảnh tồi tệ của mình hiện giờ.
Linh thạch, nàng cần nhận được linh thạch nhiều hơn.
Điều kiện của Diệp Lăng Nguyệt, những tạp dịch mới này gần như đều suy nghĩ không bao lâu thì đã đồng ý rồi.
Nguyên nhân rất đơn giản, một là họ không biết giá trị cụ thể của linh thạch cấp thấp, hai là dù gì họ cũng không thể hoàn thành nhiệm vụ, ba bữa ăn còn không kiếm được thì linh thạch lại càng không thấy bóng dáng.
Ngược lại là Diệp Lăng Nguyệt có thể bảo đảm ba bữa của họ, lại có thêm thời gian cho họ tu luyện, cách vẹn cả đôi đường như vậy thì đối với bất cứ người nào trong bọn họ mà nói đều là việc tốt giống như bánh từ trên trời rớt xuống.
Chỉ với hai làn bánh màn thầu, Diệp Lăng Nguyệt đã đem linh thạch của những người mới này đều dự chi qua nàng rồi.
Không chỉ như vậy, Diệp Lăng Nguyệt còn giao ước với đám người tạp dịch mới này, chuyện của tối nay không ai được phép nói ra ngoài.
Ngày hôm sau, Diệp Lăng Nguyệt và những tạp dịch mới đó vẫn đi xách nước giống như bình thường.
Chỉ là, khác với trước đó, những người tạp dịch mới này đều lén tìm một nơi để tu luyện rồi.
Họ cũng không thèm quan tâm chuyện Diệp Lăng Nguyệt làm thế nào mà một mình làm đầy hai hồ nước.
Còn việc Diệp Lăng Nguyệt phải làm chính là vận chuyển thêm một ít nước ra ngoài Hồng Mông Thiên.
Dưới ánh mắt hồ nghi của một đám tạp dịch cũ, đến gần lúc hoàng hôn, cũng thời gian đó, Tiêu quản sự đến kiểm tra.
Lần này, việc khiến Tiêu quản sự hài lòng là đám người tạp dịch mới này so với những người mới trước đây thì tay chân linh hoạt hơn nhiều, chỉ mới hai ngày thì tất cả đều đã thích ứng với cường độ lao động của Cán Y Phường rồi, hai hồ nước đầy tràn.
Tối hôm đó, tất cả các tạp dịch đều được ăn cơm tối với mặt mày hồng hào, hơn nữa kết quả tu luyện của một ngày là nguyên lực trong cơ thể họ cũng lặng lẽ tăng lên một chút.
Diệp Lăng Nguyệt ăn xong cơm tối, lúc quay về chỗ ở của mình, mới đến ngang cổng nhà thì đã nhìn thấy Phong trưởng lão đứng ở bên cạnh nhà, trước người của ông ấy…