Ngô Bình xoa cằm, cười nói: “Nhánh dưới mạnh là chuyện tốt mà”.
Mấy người Thẩm Huyền Tông nhìn nhau, đều bật cười. Ngô Bình có suy nghĩ như vậy, chứng tỏ nền tảng cậu đủ vững, hơn nữa còn đủ mạnh để nắm giữ tông môn bên dưới.
“Đúng thực không phải chuyện xấu, nhưng nếu không khống chế được thì sẽ khiến nội bộ lục đục”. u Dương Thiên Tề nói: “Lần này nếu Chân Hoàng Tông thách đấu thành công, Thái Hoàng Giáo sẽ phải đồng ý một loạt yêu cầu mà bọn họ đưa ra”.
“Yêu cầu gì?” Ngô Bình có chút tò mò bèn hỏi.
Advertisement
“Chân Hoàng Tông được hai chỉ tiêu cho vị trí then chốt trong Thái Hoàng Giáo, tất cả các đệ tử trọng tâm đều có thể có đãi ngộ như đệ tử trọng tâm của Thái Hoàng Giáo. Đồng thời, Chân Hoàng Tông sẽ không giao tài nguyên cho Thái Hoàng Giáo nữa, Thái Hoàng Giáo còn phải tặng thêm địa bàn gấp đôi Chân Hoàng Tông”.
Nghe thấy nhiều điều kiện như vậy, Ngô Bình cười nói: “Nếu mà đồng ý thì Chân Hoàng Tông chẳng phải có thể có địa vị ngang hàng với Thái Hoàng Giáo rồi sao?”
“Ai nói không phải chứ, vì vậy thách đấu lần này tuyệt đối không được thua”. La Vô Phi nói: “Thái Hoàng Giáo đã chuẩn bị xong rồi, bọn họ dự định cử ra mấy đệ tự trọng tâm ra ứng chiến. Nhưng bọn họ vẫn không yên tâm, nên mới thương lượng với chúng ta, hy vọng con có thể ra mặt trấn áp”.
Advertisement
Ngô Bình: “Nội tình Thái Hoàng Giáo thâm hậu, để đệ tử trọng tâm ứng chiến thì vấn đề không lớn, con có thể cũng chỉ là đi xem náo nhiệt mà thôi”.
Thẩm Huyền Tông lắc đầu: “Thách đấu lần này là một trận đánh cược. Chân Hoàng Tông thắng dĩ nhiên sẽ lấy được rất nhiều thứ, nhưng nhỡ đâu thua thì cũng phải bỏ ra cái giá cũng rất lớn”.
“Phải bỏ ra gì?”, Ngô Bình hỏi.
“Sau này cứ cách mười năm, Thái Hoàng Giáo đến Chân Hoàng Tông chọn ra một lượt các đệ tử, đồng thời để bọn họ giữ tông tịch, vào Thái Hoàng Giáo tu luyện”.
Ngô Bình cười nói: “Như vậy chẳng phải như cắt hẹ sao? Mười năm cắt một lần, cứ mãi như vậy, nhân tài của Chân Hoàng Tông cũng bị lấy hết”.
“Vì vậy lần này Chân Hoàng Tông nhất định phải rất tự tin mới dám đánh cược như vậy”. Thẩm Huyền Tông nhìn Ngô Bình: “Đồ nhi, thách đấu ba lần, ba trận thắng hai. Nếu trận đầu tiên thắng thì con không cần phải ra trận, nếu trận đầu tiên thua thì con nhất định phải đánh thắng trận thứ hai và thứ ba”.
Ngô Bình gật đầu, hỏi: “Cao thủ trọng tâm bên Chân Hoàng Tông là ai vậy?”
“Trương Thánh Quân, anh ta là nhân vật quan trọng trong thách đấu lần này”. Thẩm Huyền Tông nói: “Nghe nói lúc người này được sinh ra, khắp nơi đều nở hoa sen đỏ, sấm rền chín ngày, trời đất chấn động, quỷ thần khóc than, được tông chủ Chân Hoàng Tông là Thời An Thái đi qua phát hiện được, nhận làm đệ tử thân truyền, hết lòng dạy dỗ, quả nhiên một bước thăng thiên. Ba năm trước, Trương Thánh Quân với cảnh giới Thần Thông tam trọng đã giết chết ba vị cao thủ, một người trong đó vừa mới tiến vào Đạo Cảnh”.
Ngô Bình nhướng mày: “Giết chết cao thủ Đạo Cảnh, thú vị đấy!”
Thẩm Huyền Tông: “Chiến tích như vậy, trong Thái Hoàng Giáo cũng không có tiền lệ. Anh ta có thể có thực lực này, có thể đã lĩnh ngộ được chương thứ năm của Thái Hoàng Cửu Chương, thậm chí là chương thứ sáu”.
Mắt Ngô Bình sáng lên: “Vậy sao? Có thể lĩnh ngộ được chương thứ năm, vậy đúng là rất lợi hại”.
Thẩm Huyền Tông: “Thời gian này, con cũng phải mau chóng tu luyện nội dung Thái Hoàng Cửu Chương đi, như vậy mới có thể biết địch biết ta”.
Ngô Bình gật đầu: “Vâng”.
Thật ra mấy người Thẩm Huyền Tông cũng không biết rằng Ngô Bình đã lĩnh ngộ được Thái Hoàng Đồ, ba chương sau của Thái Hoàng Cửu Chương đối với cậu mà nói cũng không khó lắm. Chỉ là trong thời gian này, cậu vẫn không có thời gian tập trung tu luyện, bây giờ đúng lúc nghiêm túc một chút, tu luyện Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh trong Thái Hoàng Đồ đã lĩnh ngộ được.
So với Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh, Thái Hoàng Cửu Chương chẳng qua chỉ là một thứ nhỏ nhoi, nhưng cũng vì đã có Thái Thượng Hoàng Thiên Kinh, nên chuyện tu luyện Thái Hoàng Cửu Chương đối với cậu cũng dễ như trở bàn tay.
Thế nhưng, chương thứ sáu của Thái Hoàng Cửu Chương đã bắt đầu xuất hiện vấn đề rồi, vì vậy cậu phải tiến hành những thay đổi cần thiết từ chương sáu đến chương chín.
Sau khi trao đổi với ba vị sư tôn xong, Ngô Bình quay về Ngũ Liên Phong.
Tinh Viêm cười nói: “Vậy gọi anh là Ngô sư huynh!”