Liễu Thi Thi nói: “Có phải có liên quan đến Chân Hoàng Tông không?”
Ngô Bình gật đầu: “Trưởng lão Liễu biết rồi sao? Đối phương hùng hổ đến, Thái Hoàng Giáo chắc chắn phải chuẩn bị toàn lực”.
Liễu Thi Thi cười nói: “Có anh ở đây, chắc chắn không vấn đề gì”.
Sau đó, Liễu Thi Thi cho người chuẩn bị tiệc rượu, mọi người ăn uống no say, mãi đến đêm khuya.
Đợi đến khi mọi người tản ra, Thanh Ngưu bỗng nói với Ngô Bình: “Cậu Ngô, hoàn cảnh nơi này rất thích hợp để tu hành giai đoạn sau”.
Advertisement
Ngô Bình chợt động lòng: “Tu hành giai đoạn sau? Ý anh nói là, giai đoạn trước tu hành ở Thánh Cổ Đại Lục, giai đoạn sau tu hành ở đây?”
Thanh Ngưu gật đầu: “Nơi này có thứ mà Thánh Cổ Đại Lục không có, nhưng nếu bàn về nền tảng thì hoàn cảnh ở Thánh Cổ Đại Lục vẫn thích hợp hơn”.
Ngô Bình: “Qua một thời gian nữa, tôi muốn đến Thánh Cổ Đại Lục tu luyện một thời gian”.
Advertisement
Thanh Ngưu: “Nền tảng của cậu rất vững, thậm chỉ so với một vài thiên kiêu mà tôi biết còn cứng cáp hơn nhiều”.
Ngô Bình: “Thanh Ngưu, anh ở Thánh Cổ Đại Lục là Yêu Tộc sao?”
Thanh Ngưu: “Ở Thánh Cổ Đại Lục, yêu chỉ là một cách nói mơ hồ, cụ thể thì tôi là Hoàng Tộc trong Yêu Tộc. Tổ tiên của tôi chính là Yêu Hoàng, từng đi theo tả hữu Thánh Hoàng”.
“Yêu Hoàng là thế nào?”, Ngô Bình hỏi.
Thanh Ngưu: “Thánh Cổ Đại Lục vô biên vô hạn, trong đó Tứ Hoang Chi Địa là rộng nhất, tổ tiên tôi là chủ nhân ở Tứ Hoang, được gọi là Tứ Hoang Yêu Hoàng. Dưới Yêu Hoàng, có tám trăm Yêu Vương, thực lực của mỗi Yêu Vương đều trên cơ tôi”.
Nói đến thực lực của Thanh Ngưu, Ngô Bình cười hỏi: “Thanh Ngưu, thực lực của anh ở thế giới này thuộc cấp bậc nào?”
“Chúng tôi được sư tôn cậu đưa đến đây, tôi đã âm thầm quan sát. Nếu tôi và ông ấy ra tay, tôi nắm chắc bảy phần đánh bại được ông ấy”. Thanh Ngưu bình tĩnh nói: “Đấy là đã giảm bớt thực lực hiện tại của tôi rồi. Nếu tôi khôi phục tu vi hoàn thiện, thì nắm chắc sẽ đánh bại được lệnh sư”.
Ngô Bình sáng mắt, sư tôn của cậu là kiếm đạo chí tôn, Thanh Ngưu lại nói có thể đánh bại ông ấy, có thể thấy thực lực vô cùng đáng sợ!
“Cao thủ ở Thánh Cổ Đại lục nhiều như mây, mạnh nhất không phải Nhân Tộc. Thật ra năm đó, Thánh Hoàng của Nhân Tộc các cậu cũng không phải mạnh nhất. Theo quan điểm tổ tiên tôi, Thánh Hoàng năm đó ở Đại Cảnh thứ mười lăm. Mà lúc đó ở Thánh Cổ Đại Lục còn có cả cao thủ siêu cấp Đại Cảnh thứ mười sáu!”
Ngô Bình giật mình: “Đại cảnh mười sáu? Đó là cảnh giới gì?”
“Cậu đang ở Trúc Cơ, thật ra Trúc Cơ chính là Đại Cảnh Giới thứ ba. Trên Trúc Cơ còn có Luyện Thể Đại Cảnh, Luyện Khí Đại Cảnh”.
Ngô Bình sáng mắt: “Nếu như vậy Thần Thông Cảnh bên này đại khái sẽ tương đương với Đại Cảnh Giới thứ mấy ở Thánh Cổ Đại Lục?”
Thanh Ngưu: “Tương đương với Đại Cảnh thứ tư và một phần Đại Cảnh thứ năm. Nhưng quá trình tu hành hai bên rất khác nhau. Theo tôi biết, Đạo Cảnh bên này của các cậu có lẽ tương đương với Đại Cảnh thứ sáu ở Thánh Cổ Đại Lục đến Đại Cảnh thứ mười. Còn cao thủ Hỗn Độn Cảnh tiền kỳ bên này có thể đấu với cao thủ Đại Cảnh thứ mười một”.
“Đương nhiên, Hỗn Độn Cảnh gần như cũng có rất nhiều cảnh giới, hai bên trăm sông đổ về một biết, con đường tu hành cuối cùng cũng không khác nhau lắm”.
Ngô Bình: “Anh thì sao, Đại Cảnh thứ mấy?”
Thanh Ngưu: “Xem như là Đại Cảnh thứ bảy đi. Nếu không phải bị đám kẻ xấu kia đánh lén thì có lẽ tôi đã đột phá đến Đại Cảnh thứ tám rồi”.
Ngô Bình cũng tiếc hận thay anh ta, nói: “Không sao, anh có thể làm lại”.
Nói chuyện với Thanh Ngưu một lúc, cậu lại quay về phòng luyện công nghiên cứu Thái Hoàng Cửu Cương. Chẳng mấy chốc cậu đã học được năm chương đầu, thậm chí nền tảng còn được thăng hoa.
Thái Hoàng Cửu Chương, đan xen lẫn nhau, phía trước học hết thảy đều là đặt nền tảng cho những thứ phía sau, giống hệt từng cái, cuối cùng xây dựng thành một tòa lầu. Thiếu bất kỳ một chương nào thì Cửu Chương cũng không thể tu hành được.
Vì vậy, Ngô Bình buộc phải chỉnh sửa chương thứ sáu, nhưng chắc chắn đây là một việc rất rắc rối.