Đột phá tu hành cũng là để mở mang tư duy của Ngô Bình, chẳng mấy chốc cậu đã tìm được hướng để chỉnh sửa chương thứ bảy Thái Hoàng rồi.
Phải biết rằng, ngay cả tổ sư Thái Hoàng cũng chưa từng tu luyện chương thứ bảy Thái Hoàng, tất cả chỉ là vô tình suy nghĩ mà ra thôi. Nhưng Ngô Bình lại cải tiến nó rồi mới tu luyện!
Chớp mắt lại trôi qua nửa tháng, Ngô Bình không ra khỏi cửa, ngày đêm không nghỉ, lúc này mới chỉnh sửa xong chương thứ bảy. Đương nhiên, sửa xong một chương này thì cậu cũng đã luyện được bảy chương đầu của Thái Hoàng Cửu Chương!
Ngay hôm Ngô chỉnh sửa xong toàn bộ Thái Hoàng Cửu Chương, Liễu Thi Thi đến thăm hỏi, cười nói: “Cậu Ngô chuẩn bị thế nào rồi?”
Advertisement
Ngô Bình say mê tu luyện, không biết đã qua bao lâu bèn hỏi: “Người của Chân Hoàng Tông đã đến rồi sao?”
“Đã đến được hai ngày rồi”. Liễu Thi Thi nói, vẻ mặt có chút khó chịu: “Đệ tử hạ tông và trưởng lão rất kiêu ngạo, khiến toàn bộ Thái Hoàng Giáo đều tức giận”.
Ngô Bình cười nói: “Nói như vậy là vẫn chưa so tài, xem ra tôi vẫn chưa bỏ lỡ”.
Advertisement
Liễu Thi Thi thở dài một hơi: “Tuy vẫn chưa chính thức thách đấu, nhưng các đệ tử đều âm thầm ra tay vài lần rồi, bên Thái Hoàng Giáo có mấy người bị thương nặng, trong đó có cả Tinh Viêm”.
Ngô Bình sững người: “Tinh Viêm bị thương sao?”
Liễu Thi Thi: “Hôm đó mấy người Tử Hi chạm mặt với ba đệ tử Chân Hoàng Tông, có một nam đệ tử trong đó khinh bạc vô lễ với Tử Hi, Tinh Viêm quát mắng, kết quả hai bên xảy ra xung đột, Tinh Viêm bị đánh trọng thương. Mấy người bọn họ còn định âm mưu quấy rối Tử Hi nữa, nếu không phải có trưởng lão đi qua thì không biết sẽ xảy ra chuyện gì nữa”.
Nói đến đây, Liễu Thi Thi cắn răng cắn lợi: “Đám người không được dạy dỗ này, cậu Ngô nhất định phải dạy dỗ bọn họ một trận!”
Ngô Bình im lặng mấy giây: “Đi xem Tinh Viêm và Tử Hi trước đã”.
Tại sân viện Tinh Viêm ở, Ngô Bình vừa vào cửa đã thấy mấy người Tử Hi và Thu Nam. Từ hôm qua đến bây giờ, bọn họ đều ở đây chăm sóc Tinh Viêm.
Lúc này Tinh Viêm đang nằm trên giường, sắc mặt nhợt nhạt, hơi thở nặng nề. Ngô Bình vừa nhìn đã biết anh ta trúng thủ đoạn thần thông rất lợi hại.
“Sư huynh”. Tinh Viêm gượng cười: “Cuối cùng cũng ra rồi”.
“Thấy thế nào rồi?”, Ngô Bình hỏi.
Tử Hi đỏ mắt nói: “Tinh Viêm vì tôi nên mới bị mấy tên khốn kia đánh. Bọn họ thực vô sỉ, rõ ràng Tinh Viêm bị đánh ngã dưới đất rồi mà bọn họ còn muốn ra tay!”
Ngô Bình: “Mấy chuyện này sau lại nói tiếp”.
Cậu ngồi bên cạnh, vươn tay ấn vào mạch Tinh Viêm. Sau đó, cậu vung tay bắt lấy trên không, sức mạnh Cửu Dương Hóa Cấm trong người sục sôi, trên người Tinh Viêm xuất hiện bóng người màu xám, chầm chậm bay lên, cuối cùng bay đến trên không.
Nhìn thấy bóng người màu xám này, mọi người đều rất kinh ngạc, vội hỏi đây là gì.
Ngô Bình liếc nhìn rồi nói: “Đây là một thủ đoạn rất ác độc, có thể giữ lại năng lượng tiêu cực trong người đối phương, không ngừng rút sạch sức sống. Nếu không phải tôi tới thì Tinh Viêm cũng không sống nổi qua bảy ngày”.
Nói xong, cậu vung tay, bóng người màu xám kia lập tức ngưng tụ thành một giọt mực, bị Ngô Bình thu về.
Sắc mặt Tinh Viêm lập tức khôi phục, chỉ là trông vẫn còn khá yếu.
Ngô Bình vung tay trên không, cây cối trên núi đối diện đều rung chuyển, vô số luồng sáng xanh từ trên cây bay ra, sau đó ngưng tụ thành một khối sáng xanh lục trên không, đây chính là sức mạnh sinh mạng.