Thần Y Trở Lại

Chương 646: "Ừm, ăn ngon".



Một người đàn ông to lớn sừng sững như cái cột điện đang đứng đó.

"Cam...Cam Hưng Bá!"

Trong đám người đó có một tên đệ nhận ra Cam Hưng Bá, run cầm cập nói.

Cam Hưng Bá chẳng nói chẳng rằng bước vào.

Hắn lao đến bên cạnh Liễu Ngọc Phân như một cơn gió.

"Bịch!"

Một phát đá bay.

Tên côn đồ đang định sàm sỡ Liễu Ngọc Phân bị đá văng ra như một quả bóng cao su.

Tên còn lại xoay người muốn bỏ chạy.

Cam Hưng Bá giơ chân dẫm mạnh vào lưng hắn.

"Răng rắc!"

Cú dẫm này của Cam Hưng Bá làm cột sống của gã gãy nát.

"Lũ khốn chúng mày bình thường ham ăn lười làm, giờ ngay cả chuyện mất hết tính người như này mà cũng làm được".

Thấy Cam Hưng Bá sắp lao vào đánh, một tên vội vàng nói: "Tất cả chuyện này đều là do bà cả sai khiến, chúng tôi chỉ làm theo mà thôi".

Cam Hưng Bá hừ lạnh: "Con mụ Kỳ Ti Mẫn bụng dạ xấu xa đấy".

"Đúng là chuyện gì cũng có thể làm ra được".

"Nói mau, Lý Phong ở đâu?"

Mấy tên côn đồ nhìn nhau không biết Lý Phong là ai.

Cam Hưng Bá trợn trừng mắt, xách cổ áo một tên nâng lên khỏi mặt đất.

"Cam đại ca tha cho em đi, Cam đại ca tha cho em đi mà".

"Ông đây không có hứng thú với cái mạng chó của mày. Ông chỉ muốn biết cái thằng Lý Phong giết chết Lữ Mãnh ở đâu thôi?"

Liễu Ngọc Phân và Hứa Hiếu Dương đang tuyệt vọng, vừa nghe thấy Lý Phong đến Phú Châu.

Hai người họ chợt mỉm cười.

Hy vọng.

Lý Phong chính là hy vọng của họ.

"Cam đại ca, chúng tôi không biết Lý Phong, chưa nghe thấy cái tên này bao giờ".

"Mẹ nó, nghĩa là thằng khốn đó vẫn chưa đến đây à".

Cam Hưng Bá ném tên côn đồ ra xa.

Gã bị ném văng ra mười mấy mét, ngã rầm xuống một góc nhà kho.

"Ọc ọc!"

Bụng Cam Hưng Bá bỗng sôi lên.

Hắn xoa bụng chửi bới: "Cái đồ cáo già Tôn Văn Đài, gấp gáp gọi ông đây đến".

"Cuối cùng chẳng thấy Lý Phong đâu, làm ông đây còn chưa kịp ăn cơm tối, sức đâu mà đánh nhau".

Cam Hưng Bá chỉ vào một tên côn đồ đứng cạnh nói: "Mày mau đi ra ngoài mua cơm cho tao".

Tên đó mặt mày méo xệch nói: "Cam đại ca, khu công nghiệp ở đây nếu không phải đã dỡ bỏ thì cũng chuyển hết đi nơi khác rồi. Giờ chỉ còn lại mấy nhà nông dân, làm gì có cửa hàng buôn bán".

"Anh em chúng tôi đã bắc một cái bếp nhỏ phía sau, nếu Cam đại ca không chê thì tôi đi nấu mì cho anh ngay nhé".

Cam Hưng Bá gật đầu nói: "Mày mau đi nấu đi, nếu nấu không ngon ông đây vặn cổ mày xuống".

Tên côn đồ đang định đi nấu mì, vừa nghe thế thì không dám đi nữa.

"Đi mau đi, còn đứng ngây ra đó làm gì, ông đây sắp chết đói rồi đấy".

Lúc cả đám còn đang rụt đầu rụt cổ co rúm một chỗ, Liễu Ngọc Phân vẫn luôn im lặng đột nhiên nói: "Hay để tôi nấu cho cậu một bát mì nhé?"

Cam Hưng Bá quay đầu nhìn bà ấy nói: "Vẫn là câu nói cũ, nếu nấu không ngon thì tôi vặn đầu bà xuống đấy".

"Cậu yên tâm đi, mặc dù nấu không ngọn bằng đầu bếp trong nhà hàng lớn nhưng chắc chắn là ăn được".

Mấy phút sau.

"Sụp!"

"Sụp!"

"Ừm, ăn ngon".

"Ăn ngon đấy".

Cam Hưng Bá đã ăn liên tiếp hai bát.

Hắn uống hai ba ngụm là hết bát nước dùng, rồi lại đưa bát cho Liễu Ngọc Phân nói: "Dì ơi cho tôi thêm bát nữa".

Liễu Ngọc Phân cầm bát đũa nói: "Cậu có thể cởi trói cho chồng tôi không, chân ông ấy vừa mới khỏi".

"Nếu cứ bị trói thế quá lâu dễ bị bệnh".





— QUẢNG CÁO —