“Mẹ, mẹ bây giờ dù sao cũng là phu nhân rồi, có thể giúp con trai sắp xếp chuyện chung thân đại sự không”. “Con không có yêu cầu gì to tát, chỉ cần tìm một cô gái ngực khủng, mông to, cao một mét bảy, chân dài đến nách là được rồi. Liễu Ngọc Phân chỉ vào một biệt thự nhỏ nằm đối diện nhà họ và nói: “Cô Cố không phải thần tượng của con sao, con theo đuổi cô ta đi.” Hứa Hạo Nhiên nằm viện hai ngày, Cố Ngôn Hi đến thăm cậu ta hai lần. Liễu Ngọc Phần và Hứa Hiếu Dương đều có ấn tượng rất tốt với Cô Ngôn Hi. Hai vợ chồng còn nghĩ thầm có nên tác hợp cho Hứa Hạo Nhiên và Cố Ngôn Hi đến với nhau hay không. Kết quả, Liễu Ngọc Phân vừa dứt lời. Hứa Hạo Nhiên vội vàng xua tay: “Mẹ, thần tượng và vợ là hai chuyện khác nhau”. “Thần tượng chỉ để treo ảnh lên tường nhìn ngắm mỗi ngày thôi”. “Còn vợ là để đặt trên giường. Ối, mẹ, đừng đánh, đừng đánh nữa!” Ngay sau đó, Liễu Ngọc Phân nấu vài bát mì trứng với rau. Hứa Hạo Nhiên nhìn nước dùng có nhiều váng mỡ nổi lên, cảm thấy không có hứng thú. “Mẹ, ở bệnh viện hai hôm, miệng con đã mất khẩu vị rồi”. “Hôm nay nhà chúng ta không mua thức ăn, hay là chúng ta ra ngoài ăn đi?!” Liễu Ngọc Phân suy nghĩ một lúc, cảm thấy cũng có lí. Vì vậy, bà ấy đứng dậy đưa bát mì cho Hứa Hạo Nhiên, đặt đôi đũa xuống, kéo cậu ta ra ngoài sân. Sau đó, trước mặt Hứa Hạo Nhiên, bà ấy từ từ đóng cửa kính và khóa chặt lại. “Con ở bên ngoài từ từ ăn nhé”. Hứa Hạo Nhiên: “Mẹ! Đừng như vậy, con là con ruột, con trai ruột của mẹ đó!” Lúc này, khu VIP của một bệnh viên tư nhân ở Cô Tô. Ngô Chí Vinh, người đã hôn mê hai ngày, cuối cùng cũng từ từ mở mắt. “Bố, bố tỉnh rồi”. Chương 239: Một sống một còn Ngô Chính Đức ngồi bên cạnh vội vàng đứng lên khỏi ghế. Thái độ ân cần hỏi han: "Bố, bố thấy trong người có chỗ nào khó chịu không? Con đi gọi bác sĩ ngay". Lúc Ngô Chính Đức xoay người chuẩn bị đi gọi bác sĩ, Ngô Chí Vinh đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta. Ngô Chính Đức quay đầu lại, thấy ánh mắt của Ngô Chí Vinh lóe lên một tia sắc bén. Tức giận. Căm hận. Nhục nhã. Ngô Chí Vinh khàn giọng nói với Ngô Chính Đức: "Bố không cần bác sĩ, con mau đến Hàn Sơn tìm nhị sư bá đi". Lúc này, Ngô Chính Đức nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi. Ngô Chí Vinh dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Ngô Chính Đức, lạnh lùng nói: "Nếu con không đi, bây giờ bố sẽ sửa lại di chúc!" Ngô Chính Đức âm thầm cắn răng, gật đầu rồi xoay ngư