Lúc Ngô Chính Đức xoay người chuẩn bị đi gọi bác sĩ, Ngô Chí Vinh đột nhiên bắt lấy cánh tay ông ta.
Ngô Chính Đức quay đầu lại, thấy ánh mắt của Ngô Chí Vinh lóe lên một tia sắc bén.
Tức giận.
Căm hận.
Nhục nhã.
Ngô Chí Vinh khàn giọng nói với Ngô Chính Đức: "Bố không cần bác sĩ, con mau đến Hàn Sơn tìm nhị sư bá đi".
Lúc này, Ngô Chính Đức nheo mắt, vẻ mặt kinh hãi.
Ngô Chí Vinh dường như cũng hiểu được suy nghĩ của Ngô Chính Đức, lạnh lùng nói: "Nếu con không đi, bây giờ bố sẽ sửa lại di chúc!"
Ngô Chính Đức âm thầm cắn răng, gật đầu rồi xoay người rảo bước rời đi.
Hàn Sơn nằm ở ngoại thành Cô Tô.
Ở đây phong cảnh tươi đẹp, cây cỏ tươi tốt.
Dưới chân núi có một trang viên tư nhân, không giao lưu với thế giới bên ngoài.
Ngô Chính Đức lái xe đến trước cửa trang viên, sau khi nói vài câu đơn giản với người gác cổng rồi đứng chờ ở cổng.
Rõ ràng ông ta là người đứng đầu của gia tộc Ngô Thị mà đến cái cửa cửa trang viên cũng không được vào, chỉ có thể đứng ở cổng chờ như bao người thường khác.
Có thể thấy chủ nhân của trang viên này có thân phận và địa vị không hề tầm thường.
Ngô Chính Đức lo lắng đi qua đi lại ở trước cổng.
Người mà ông ta muốn gặp bây giờ là Chung Vô Thất.
Người bình thường chắc chắn không quen thuộc với cái tên này.
Nhưng ở giới thượng lưu nghe đến cái tên Chung Vô Thất, những người đứng đầu của các danh gia vọng tộc cũng phải khiếp sợ.
Lúc Chung Vô Thất năm tuổi đã bái sư học đạo ở phái Hàn Sơn, theo sư phụ của ông ta là tông sư Tàn Kiếm học nghệ.
Mấy chục năm hành tẩu giang hồ, ông ta chưa từng bại trận.
Bây giờ lại là trưởng môn của phái Hàn Sơn, cũng trở thành tông sư võ thuật.
Mọi người thường quen gọi những người võ công cao cường là đại sư.
Ví dụ như cao thủ đứng đầu nhà họ Tống - Tống Viễn được gọi là Tống đại sư.
Nhưng cũng có người gọi tên ranh con trẻ người non dạ Trác Nhất Phàm là đại sư.
Dĩ nhiên danh xưng đại sư này có hơi nhập nhằng, chẳng ai có thể phân định rõ ràng những đại sư này năng lực ra sao.
Nhưng tông sư thì không giống như vậy.
Đầu tiên tông sư phải là người khai sơn lập phái!
Ông ta có một thế lực, một tổ chức của riêng mình, dưới trướng ông ta thậm chí còn có một nhóm cao thủ đi theo.
Năm bốn mươi tuổi Chung Vô Thất đã trở thành tông sư.
Một dải trung và hạ du sông Trường Giang không có ai dám khiêu chiến với uy quyền của ông ta.
Càng chẳng có ai biết rõ thực lực bây giờ của ông ta đến đâu, đã đạt đến trình độ nào rồi.
Chỉ có thể ngước mắt nhìn ông ta.
Khoảng mười phút sau.
Ngô Chính Đức đi bộ vào trong trang viên.
Trên con đường nhỏ quanh co trong rừng, đi vòng vèo khoảng mười phút ông ta mới đến một gian biệt viện.
Trong sân, có hai ông lão, đang ngồi đối diện nhau dưới tán cây.
Vừa nhìn thấy họ, Ngô Chính Đức vội vàng đi lên phía trước cung kính cúi chào.
"Cháu xin bái kiến hai bá phụ".
Hai người đang ngồi đánh cờ, chẳng buồn ngẩng đầu.
Một người trong đó dửng dưng hỏi: "Cậu đến đây làm gì?"
"Là bố cháu bảo cháu tới đây, Ông ấy nói có chuyện quan trọng muốn bàn với hai bá phụ".
Hai người nghe thấy thế cười nhạt nói: "Có liên quan đến Đông Hải chứ gì".
"Bá phụ tính toán như thần ạ, bố cháu mời bá phụ đến bệnh viện, đúng là vì chuyện Đông Hải".