Trong một mảnh ruộng trống, đột ngột xuất hiện một cánh cửa. Cánh cửa lớn mở ra, Ngô Bình và Thần Nguyệt nắm tay nhau cùng bước ra ngoài.
Thần Nguyệt vừa bước vào Tiên Giới là lập tức cảm thấy pháp tức ở nơi này hoàn toàn khác với Thánh Cổ Đại Lục Thiên Địa. Nhưng cô không ghét, hay tránh xa quy tắc của Tiên Giới, thậm chí còn nhanh chóng chấp nhận và thích nghi với nó.
Cô nhìn quanh với ánh mắt sáng rực, nói: “Hình như, Tiên Giới rất thích hợp cho Thánh Nhân tu luyện nhỉ!”
Ngô Bình gật đầu: “Tôi biết một người rất lợi hại, sau khi bước vào cấp Thánh Nhân lập tức bắt đầu tu luyện ở Tiên Giới, nhờ đó mà cấp càng ngày một tăng lên. Tôi có một bộ công pháp tên là Thái Thượng Hỗn Nguyên Đại Đạo kinh , đúng lúc nó giúp ích cho việc tu luyện của chị”.
Thần Nguyệt gật đầu: “Tốt quá!”
Ngô Bình định về nhà lại bất ngờ thấy có một sự dao động của pháp thuật, truyền đến chỗ hai người đang đứng không xa, ngay sau đó là một đám tu sĩ bay qua bằng độn quang. Một người đàn áo vàng dẫn đầu đám người này với gương mặt vài phần u ám. Đúng lúc người đàn ông áo vàng kia thấy được khí chất cao quý và nhan sắc tuyệt trần của Thần Nguyệt, lập tức độn quang xuống, cười nói: “Cô gái xinh đẹp quá! Nhưng cô có đồng ý cùng công tử đồng giường cộng gối không?”
Nói trắng ra thì Ngô Bình nhất thời bị cơn giận làm ấm đầu nên có ý định ra tay, Thần Nguyệt thấy vậy đã lạnh lùng thốt lên: “Vả miệng!”
Ngay lập tức, cơ thể của người đàn ông không nghe theo kiểm soát của bản thân, bắt đầu theo lệnh của cô vả miệng chính mình. Một cái rồi đến hai cái, đánh đến mức đổ máu và cả hàm răng cũng bị bong và rớt ra.
Người bên cạnh thấy thế sợ hãi, gào lên: “Ngôn Xuất Pháp!”
Ngôn Xuất Pháp là công pháp chỉ có cường giả Đạo Cảnh Hậu Kỳ mới làm được, người này chỉ cần nói một câu đã có thể thay đổi mọi sự thật và vặn vẹo quy tắc. Có nghĩa, cô đã là cường giả Đạo Cảnh rồi.
Người đàn ông đánh mình mười mấy bạt tai rồi, lúc này có một cô gái trong đám người cùng theo đến đây vội vàng quỳ xuống đất van xin: “Xin lỗi tiền bối, do bọn ta sai nên xin cô hãy tha cho hắn ta một con đường sống. Hắn ta là con thứ của tiên tướng của Huyền U Tiên Triều”.
Ngô Bình biết tiên tướng của Huyền U Tiên Triều, người này có quyền lực lớn nhất trong Huyền U Tiên giới. Cậu cười lạnh nói: “Con của tiên tướng Huyền U Tiên Triều à, thân phận này đáng sợ quá á”.
Tuy cậu nói vậy, nhưng người đàn ông kia vẫn tiếp tục vả miệng mình đến mức mặt cũng đánh sưng thành đầu heo, đến khi cha mẹ cũng không nhận ra mới dừng lại.
Giọng nói u ám và lạnh lùng của Thần Nguyệt vang lên: “Hôm nay ta tha cho một con đường sống, sau này tự giữ mình cho tốt”.
Dứt lời, hai người rời đi.
Cơ thể người đàn ông kia cũng đã khôi phục lại việc kiểm soát cơ thể, nên nghiến răng nghiến lợi quát: “Bản công tử sẽ báo thù này! Điều tra ra thân phận hai người này cho ta!”
Hắn ta vừa dứt lời, ngay lập tức có một nhát chém sáng loáng kéo đến. Ánh sáng của nhát chém này không hình không bóng, đợi khi nó đến gần thì nạn nhân mới nhận ra, tuy vậy muộn rồi. Đầu của người đàn ông bay lên không trung rồi nổ tung, chết ngay tại chỗ. Đám người còn lại thấy vậy, lập tức chạy tán loạn.
Lúc này, Ngô Bình đứng đó không xa thu lại kiếm quan của mình, thờ ơ nói: “Dù sao kẻ này đã muốn trả thù rồi, nên cứ giết hết hắn ta đi khỏi phiền”.
Cậu hoàn toàn bận tâm đến cái danh con trai của tiên tướng Huyền U Tiên Triều.