Phương Lập nói: “Tuy rằng Ảnh Tộc không có cao thủ là Chúa Tể, nhưng bọn chúng có sức chiến đấu rất khủng khiếp gồm năm mươi vạn Thiên Ảnh Quân. Thiên Ảnh Quân không biết đau đớn, lại càng sống lâu, sức chiến đầu càng mạnh. Thiên Ảnh Quân là một nhóm lính đánh thuê, bọn họ không tuân theo Ảnh Quốc, mà chỉ quan tâm đến quân chủ của bọn họ. Quân chủ Thiên Ảnh Quân là người có thực lực mạnh nhất trong số họ, từng bước một giết chết người mạnh nhất, ngay cả quốc vương Ảnh Quốc nhìn thấy hắn ta cũng phải có thái độ tôn kính”.
“Thiên Ảnh Quân mạnh cỡ nào?”, Ngô Bình hỏi.
Phương Lập: “Chỗ đáng sợ nhất của Thiên Ảnh Quân chính là bóng của bọn họ có thể khống chế được ý chí của kẻ địch, từ đó khiến cho kẻ địch tự giết hại lẫn nhau. Đương nhiên, bản thân thực lực của Thiên Ảnh Quân cũng đã vô cùng mạnh mẽ rồi, đơn binh ít nhất cũng đã là tu sĩ có thực lực Cửu Biến. Bách Phu Trưởng, Thiên Phu Trưởng của bọn chúng còn có thực lực mạnh hơn, rất nhiều người trong số đó đều là cường giả Thánh Hiền Vương, Thánh Nhân”.
Nghe nói Thiên Ảnh Quân có thể dùng bóng của mình để khống chế người khác, anh không khỏi nghĩ đến Huyền Ảnh Công của mình, hai thứ này không phải giống nhau hay sao?
Phương Lập: “Chủ nhân, hôm nay Chúa Tể xuất binh đánh hạ thành Cửu Long. Bên trong thành Cửu Long có mười mấy vạn cây Xích Long Quả, được người của Xích Long Tộc đặc biệt phái người trông coi. Nhưng ta nghe nói, Thiên Ảnh Quân vừa phái ra một đội ngũ chiếm đoạt vườn Xích Long Quả này”.
Ngô Bình cực kỳ tức giận: “Xích Long Quả là sản nghiệp của ta, thế mà bọn họ cũng dám đoạt!”
Phương Lập cười khổ: “Chúa Tể đang giao thiệp với quân chủ của Thiên Ảnh Quân, nhưng đối phương hình như không muốn rút lui”.
Ngô Bình không nói hai lời, lập tức đưa theo Phương Lập đi đến thành Cửu Long.
Quy mô của thành Cửu Long còn lớn hơn thành Kim Ngô một chút, là thành phố trung tâm của Xích Long Tộc, hơn nữa chỗ này còn có Xích Long Quả!
Sau khi Ngô Bình và Phương Lập đến, nhìn thấy Lý Thần Đồ đầu tiên.
Lúc này, Lý Thần Đồ mang vẻ mặt tức giận mà ngồi ở trên sảnh uống rượu giải sầu, thấy Ngô Bình đi đến, ông ấy hỏi: “Ngô công tử, cậu đến đúng lúc lắm”.
Ngô Bình: “Tiền bối, ta đã biết rồi. Thiên Ảnh Quân khống chế vườn Xích Long Quả đúng không?”
Lý Thần Đồ gật đầu: “Ảnh Quốc luôn được Nhân Tộc coi là đồng loại, cho nên ta cũng không thể cứng rắn quá mức với bọn chúng, có thể không xung đột thì sẽ không xung đột”.
Ngô Bình hỏi: “Lý do mà Thiên Ảnh Quân chiếm cứ vườn Xích Long Quả?”
Lý Thần Đồ cười lạnh: “Bọn họ cần lý do làm gì? Hoàn toàn không nói đạo lý. Thế nhưng cậu yên tâm, ta nhất định sẽ lấy được vườn Xích Long Quả về”.
Hai người đang nói vài câu, có người đến báo, nói: “Chúa Tể, đã bắt được một tên mật thám của Thiên Ảnh Quân!”
Lý Thần Đồ đang buồn bực, lạnh lùng nói: “Nhốt lại trước đi!”
Nghe nói là Thiên Ảnh Quân, Ngô Bình cũng cảm thấy hứng thú, nói: “Dẫn đến ta nhìn thử xem”.
“Vâng!”. Người thuộc hạ kia cũng nhận ra được Ngô Bình, lập tức dẫn người đến.
Người kia là một người lính trẻ, trên mặt có ám văn quỷ dị phức tạp, người cao một mét chín mươi lăm, cơ thể cường tráng. Người này bị trói gô, nhưng nhìn dáng vẻ của hắn ta có vẻ không phục, nghiêng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Cậu không phục?”
Đối phương cười lạnh: “Bọn họ có hơn một trăm người, dùng chiến trận để bắt ta, như thế thì có bản lĩnh gì? Có ngon thì ra đây một chọi một với ta!”