Người thuộc hạ kia buông người kia ra, tên lính Thiên Ảnh Quân này lập tức đứng lên, nghi hoặc nhìn Ngô Bình.
Ngô Bình hỏi: “Cậu giữ chức vụ gì ở Thiên Ảnh Quân?”
Người này ngạo nghễ nói: “Ta là Thiên Phu Trưởng Thiên Ảnh Quân!”
Ngô Bình: “Khó trách lại kiêu ngạo như vậy, hóa ra là Thiên Phu Trưởng. Ta cho cậu một cơ hội, chúng ta một chọi một, chỉ cần cậu có thể đánh thắng được ta thì ta sẽ thả cậu đi ngay lập tức”.
Hai mắt đối phương sáng lên: “Thật?”
Ngô Bình: “Đương nhiên là thật. Thế nhưng, nếu cậu thua thì phải ngoan ngoãn trả lời câu hỏi mà ta đưa ra, ta hỏi cái gì thì cậu cũng đều phải trả lời đúng sự thật”.
Người này nghĩ một lát, nói: “Có thể!”. Thật hiển nhiên, hắn ta cực kỳ tin tưởng vào chính mình, cho rằng bản thân sẽ không hề thua.
Ngô Bình cười nói: “Cậu tên gì?”
“Ta tên Xích Ảnh Tam Thất!”
Ngô Bình gật đầu: “Được. Xích Ảnh Tam Thất, cậu ra tay đi”.
Xích Ảnh Tam Thất hơi hơi khom người, làm dáng vẻ như đang lao đến. Nhưng thực ra, bóng của hắn ta âm thầm chui đến dưới chân Ngô Bình, ý đồ khống chế anh. Loại thủ đoạn này của hắn ta và Huyền Ảnh Công mà Ngô Bình tu luyện rất giống nhau, Ngô Bình làm sao có thể bị mắc mưu như thế được? Anh dậm chân một cái, dưới sức mạnh chấn động của Thiên Ảnh Công, cái bóng kia lập tức bị chia năm xẻ bảy.
Xích Ảnh Tam Thất kêu thảm một tiếng, bỗng nhiên ôm đầu gối ngồi xổm trên mặt đất, biểu cảm vô cùng thống khổ.
Ngô Bình cười lạnh: “Thủ đoạn của Thiên Ảnh Quân các ngươi cũng chỉ có như thế thôi!”
Xích Ảnh Tam Thất giận dữ, lần này hắn ta không dùng bóng, mà lao về phái Ngô Bình nhanh như một tia chớp.
Hắn ta vừa cử động, dưới chân của Ngô Bình lập tức lao ra một đạo huyền ảnh, trong nháy mắt đã đóng đinh bóng của Xích Ảnh Tam Thất lại. Ngay lập tức, cơ thể Xích Ảnh Tam Thất cứng đờ, sau đó đứng thẳng không nhúc nhích.
Ngô Bình đi đến, vỗ vỗ bả vai của hắn ta, hỏi: “Cậu có phục không?”
Mặt Xích Ảnh Tam Thất tái nhợt, run giọng hỏi: “Làm sao cậu có thể hiểu được thủ đoạn của Thiên Ảnh Quân bọn ta’
Ngô Bình: “Thủ đoạn của ta so ra còn cao minh hơn so với Thiên Ảnh Quân của các ngươi. Bây giờ ta hỏi cậu vài chuyện, cậu phải trả lời thành thật”.
Xích Ảnh Tam Thất vô cùng kinh ngạc, hắn ta nhẹ nhàng thở dài nói: “Cậu cứ hỏi đi”.
Ngô Bình: “Có bao nhiêu Thiên Ảnh Quân trông coi vườn Xích Long Quả?”
Xích Ảnh Tam Thất nói: “Năm vạn người”.
“Quân chủ của các người cũng ở đó?”
“Quân chủ đưa hai mươi vạn Thiên Ảnh Quân đóng quân ở ngoài thành, tùy thời tiếp ứng bọn ta”. Xích Ảnh Tam Thất nói: “Ta khuyên các người không cần đối nghịch với Thiên Ảnh Quân đoạn ta. Luận về sức chiến đấu, Thiên Ảnh Quân của bọn ta không có đối thủ!”
Ngô Bình: “Cậu là Thiên Phu Trưởng, vậy thực lực của Vạn Phu Trưởng sẽ còn mạnh hơn nữa đúng không?”
Xích Ảnh Tam Thất: “Đương nhiên. Thực lực của ta chỉ ở Hiền Vương Cảnh, còn Vạn Phu Trưởng ít nhất cũng đã ở Thánh Nhân Cảnh!”
Ngô Bình lại hỏi thêm một số vấn đề, đại khái anh đã biết được tình huống của Thiên Ảnh Quân. Đòn sát thủ của Thiên Ảnh Quân chính là “cái bóng” mà bọn họ kế thừa từ Ảnh Tộc, bóng của bọn họ trải qua tu luyện có thể khống chế thần hồn người khác. Mặt khác, cơ thể của Thiên Ảnh Quân cũng vô cùng khỏe mạnh, ra tay nhanh nhẹn, sức lực cũng vô cùng lớn. Hơn nữa, cái bóng của bọn họ càng mạnh thì địa vị ở trong quân càng cao. Giống như đại quân chủ, bóng của hắn ta có thể chia ra thành vạn, mỗi một cái bóng đều có thể khống chế hoặc giết chết một kẻ địch, vì thế mới nhận được tôn trọng của Thiên Ảnh Quân.
Bình thường Thiên Ảnh Quân đều sẽ tu luyện cái bóng của mình, chỉ là biện pháp tu luyện có hơi không được cao minh cho lắm, ít nhất thì trong mắt Ngô Bình có hơi ngu ngốc, so với việc anh tu luyện Huyền Ảnh Công còn kém xa nhiều.
Ngô Bình nói: “Xích Ảnh Tam Thất, tiếp theo ta sẽ giúp cậu trở thành quân chủ Thiên Ảnh Quân, cậu đồng ý không?”
Xích Ảnh Tam Thất ngơ ngác: “Cậu giúp ta trở thành quân chủ?”