Thần Y Trở Lại

Chương 68



Chương 68

Một chuyên gia khác lập tức lấy đèn pin ra soi rồi nói: “Có hi vọng đấy! Bên dưới toàn một màu xanh thôi, kiểu gì cũng có giá cao ngất”.

Tôn Tinh tái mặt rồi nhìn chằm chằm vào chút sắc xanh ấy: “Khéo chỉ có một ít đấy thôi, không đáng tiền đâu”.

Ngô Bình lại vạch thêm hai đường nữa rồi bảo thợ tách ngọc thực hiện, sau một lúc khói bụi mù mịt, thợ tách ngọc chợt bật cười, sau đó ôm một nửa tảng đá còn lại lên rồi đưa cho Ngô Bình: “Chúc mừng anh, phát tài rồi!”

Mọi người đều nhìn thấy giữa tảng đá là một màu xanh đậm, sắc xanh lạnh, chắc chắn là loại ngọc phỉ thuý cao cấp.

Đường Tử Di tươi cười nói: “Chồng em siêu quá! Khối này ít cũng phải cả cân, kiểu gì cũng bán được một triệu, vậy là chúng ta lãi hơn năm mươi lần”.

Tôn Tinh và Triệu Kỳ Lượng ngẩn người, năm mươi lân! Ngô Bình may mắn thật!

Một người trung niên đi tới, người này có hàm răng ố vàng, mái tóc dài chạm lưng, dáng người thì nhỏ con, ông ta cười nói: “Này cậu, cậu có bán khối này không? Nếu có thì tôi trả một triệu”.

Đường Tử Di cười nói: “Ngại quá, chúng tôi không bán đâu”.

Nhà họ Đường kinh doanh trang sức, chỉ cần gia công thêm một chút thì giá trị của khối ngọc này sẽ tăng ít nhất thêm hai lần nữa.

Ngô Bình cũng nói: “Tạm thời tôi chưa định bán”.

Người đó thất vọng rồi lắc đầu bỏ đi.

Tôn Tinh nhăn nhó mặt mày rồi kéo Triệu Kỳ Lượng bỏ đi. Đường Tử Di cố ý nói to: “Ai vừa bảo chồng mình số đen ý nhỉ? Mình đã bảo bị đui rồi mà không tin”.

Tôn Tinh tức nổ phổi, lập tức kéo Triệu Kỳ Lượng đi thẳng, song tiếng cười của Đường Tử Di vẫn vọng tới

Ngô Bình mỉm cười nói: “Cô không cho tôi bán, thế cô định mua à?”

“Ừm, em sẽ trả anh một triệu rưỡi, được không?”, Đường Tử Di cười nói: “Hơn nữa, em còn mua hết những tảng đá mà anh chọn hôm nay nữa”.

Ngô Bình bó tay nói: “Được, bán cho cô hết”.

Lúc này, anh mới để ý Tôn Tinh đã đi rồi, nhưng Đường Tử Di vẫn khoác tay anh, hơn nữa hai người còn đứng rất gần nhau.

Hương thơm của Đường Tử Di lởn vởn quanh mũi Ngô Bình, làm anh muốn ôm cô ấy, nhưng lúc này chợt có một giọng nói tức giận vang lên: “Đường Tử Di, anh ta là ai hả?”

Ngô Bình nhìn qua thì thấy là một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi mặc một bộ vest cao cấp, dáng người không cao, tóc vuốt bóng lộn, anh ta đang nhìn chằm chằm vào anh và Đường Tử Di.

Lúc người này xuất hiện, Đường Tử Di càng ôm chặt cánh tay của Ngô Bình hơn, người cô ấy gần như dính sát vào người anh, khiến phần ngực cọ vào tay Ngô Bình, một xúc cảm mềm mại hoàn hảo.

Cô ấy ngẩng lên nói: “Đương nhiên anh ấy là bạn trai của tôi”.

“Em…”, người đàn ông giận tím mặt.

“Em cái gì?”, Đường Tử Di lườm anh ta: “Ông nội tôi không ép tôi được đâu, anh đừng hòng lấy được tôi”.

Người đàn ông cất tiếng cười lạnh: “Đường Tử Di, em đang chọc tức anh đấy à? Em có tin chỉ cần anh nói một câu là thằng kia bay màu luôn không?”

“Thật không?”, Ngô Bình cau mày: “Anh biết ảo thuật à? Nào, biến thử tôi xem!”

Đường Tử Di cười phụt ra nói: “Chồng, anh ta đang doạ anh đấy, anh không nghe ra à?”

Ngô Bình thờ ơ đáp: “Người uy hiếp anh thường không có kết cục tốt đâu”.