Thần Y Trở Lại

Chương 69



Chương 69

Đường Tử Di: “Người ta có thân phận oách lắm đấy, cháu trai lớn của nhà họ Kim – một trong bốn gia tộc lớn nhất Vân Kinh, anh ta tên là Kim Vĩnh Lợi”.

Ngô Bình: “Chưa nghe thấy bao giờ”.

Kim Vĩnh Lợi lừ mắt với Ngô Bình: “Thằng kia, vì mày không biết tao nên mới dám ngông cuồng thế đấy. Nhưng không sao, mày sẽ biết tay tao nhanh thôi, bởi so với tao thì mày chỉ đáng làm con côn trùng”.

Đường Tử Di cười lạnh: “Kim Vĩnh Lợi, còn với tôi thì anh chẳng bằng cái đầu móng tay”.

Kim Vĩnh Lợi tức đến mức im bặt, từ thời đại học, anh ta đã theo đuổi Đường Tử Di rồi, nhưng vẫn không thành công. Nhờ có nhà họ Đường gây áp lực nên bọn họ sắp đính hôn với nhau, nhưng sát giờ thì Đường Tử Di lại chuồn mất.

Mấy ngày qua, anh ta luôn đi tìm cô ấy, nhưng nào ngờ lại bắt gặp cô ấy khoác tay một người đàn ông khác, thế thì chịu sao nổi.

“Tử Di”, Kim Vĩnh Lợi nhăn mặt: “Thằng này mà so được với anh sao? Từ gia thế, bối cảnh cho đến tiền đồ, nó đều thua anh hết. Tử Di, về bên anh đi, anh sẽ tha lỗi cho em”.

“Chúng ta không có khả năng đâu”, Đường Tử Di hờ hững nói: “Kim Vĩnh Lợi, anh từ bỏ cuộc”.

Kim Vĩnh Lợi liếc nhìn Ngô Bình, thấy anh đang cược ngọc thì bật cười nói: “Em đến đây cược ngọc với nó à?”

“Ừ”, Đường Tử Di nói: “Chúng tôi vừa lãi được một triệu đấy”.

“Một triệu? Với thân phận của chúng ta mà nói thì ngần ấy có sá gì?”, sau đó, anh ta quay sang nói với Ngô Bình: “Này, mày có dám đến khu S với tao không? Tao sẽ cho mày biết thế nào mới là giàu thật sự”.

“Dám chứ!”, Đường Tử Di nói: “Kim Vĩnh Lợi, hay chúng ta làm một vụ cá cược đi!”

Kim Vĩnh Lợi sững người: “Cá cược?”

“Ừm, anh và bạn trai tôi sẽ chọn đá, nếu tảng đá của anh ấy có giá trị cao hơn thì từ giờ anh không được làm phiền tôi nữa”, Đường Tử Di nói tiếp: “Nếu ngược lại thì tôi sẽ đính hôn với anh”.

“Thật không?”, Kim Vĩnh Lợi sáng mắt lên.

“Đương nhiên là thật rồi”, Đường Tử Di nói: “Dám chơi không?”

“Được, chơi luôn”, Kim Vĩnh Lợi như đã tính trước được mọi việc nên không coi Ngô Bình ra gì.

“Lát gặp ở khu S nhé”, anh ta quay người bỏ đi, chắc là tìm cứu viện.

Ngô Bình nhíu mày: “Tử Di, cô cược chuyện hạnh phúc cả đời mình như thế mà không sợ tôi thua à?”

“Em tin anh”, Đường Tử Di cười nói: “Anh sẽ không để em nhảy vào hố lửa đúng không?”

Ngô Bình: “Tôi sẽ cố hết sức, nhưng khu S đắt lắm, tôi không mua nổi đâu”.

“Không sao, chúng ta cùng mua. Lỗ thì em chịu, lãi thì chia đôi”, Đường Tử Di cười nói.

Ngô Bình gật đầu: “Được!”

Anh rời khỏi khu B rồi đi đến khu S kiểm tra.

Khi anh tới khu S thì phát hiện đá ở đây khá ít, chỉ có mười mấy khối, đã thế còn được trưng riêng một chỗ và bảo vệ kỹ càng. Nhưng khi đi vào sâu bên trong thì anh lại thấy có một khu vực được bảo vệ nghiêm ngặt hơn khác, chắc rất ít người được vào đó.

Sau khi tới khu này, anh liếc nhìn bảng giá thì toàn là ba triệu rưỡi, bốn triệu chín, mười một triệu…

“Đắt quá!”, Ngô Bình thầm cảm thán, một mình anh không thể tự mua được.

— QUẢNG CÁO —