Thần Y Trọng Sinh

Chương 1196



Đôi mắt Phượng Hoàng nhìn chằm chằm Mạc Phàm, một lát sau bốn chữ truyền từ miệng bà ta ra.  

- Như cậu mong muốn.  

Bà ta không biết Mạc Phàm muốn làm gì, cũng không cần biết.  

Nếu Mạc Phàm muốn chết, bà ta sẽ tiễn Mạc Phàm một đoạn.  

Bà ta nheo mắt lại, vươn một tay ra.  

Cùng lúc đó, trong miệng núi lửa ở Châu Mỹ, mỹ nữ toàn thân xích lõa hơi nhíu mày lại, cũng vươn một tay ra.  

Tay vừa duỗi ra, “bùm” một tiếng thật to, giống như sấm sét nổ tung trong không trung, một đường rãnh lập tức xuất hiện trên không bầu trời phía trên núi lửa.  

Nham thạch nóng chảy như máu phóng lên trời, liên tục không ngừng biến mất vào trong khe hở, giống như bầu trời đang hút nham thạch nóng chảy.  

Đồng thời ba khe hở xuất hiện trên đỉnh đầu Paul, Nguyệt Thần và Oz, nham thạch nóng chảy chảy từ bên trong ra, tụ tập về phía tay Phượng Hoàng, ngưng tụ thành một hình Phượng Hoàng.  

Không lâu sau, một hư ảnh Phượng Hoàng trông rất sống động trôi nổi trong không trung.  

Hư ảnh Phượng Hoàng này dài khoảng chừng hai ba thước, hai cái cánh giang rộng ra che khuất một vùng trời, toàn thân ở trong hỏa diễm, không ngừng phát ra tiếng phượng kêu.  

Lần này không chỉ đám Mạc Phàm ở trên sân thượng, trong vòng mười dặm quanh đây, nhiệt độ bắt đầu nhanh chóng tăng cao.  

Nhất là ở những nơi rất gần biệt thự, một số đồ khô ráo bốc cháy rầm rầm, bể bơi gần đó còn có hơi nước bốc lên.  

Cho dù là bờ cát ở phía xa, một số du khách vốn đang du ngoạn cũng nhanh chóng trốn vào trong nước biển, một số người chạy chậm trên người đều là một vùng đỏ sậm, giống như bị hỏa diễm đốt.  

Một đám người nhìn chằm chằm trên không, tất cả đều trợn mắt há miệng.  

- Đó là gì thế, thần thú Phượng Hoàng trong truyền thuyết sao?  

Có người hoảng sợ hỏi.  

- Phượng Hoàng, không có khả năng!  

Long, Phượng Hoàng, Kỳ Lân đều là yêu thú trong truyền thuyết, Long thì còn có thể tin được, từng có chuyện Long rơi xuống, Phượng Hoàng chỉ xuất hiện trong một số đồ án, khả năng tồn tại là rất nhỏ.  

- Vậy đó là gì?  

- Chỉ sợ là có cao thủ đấu pháp ở trên đó.  

… T  

rên sân thượng, sắc mặt đám Trần Phàm Không tái mét, cho dù bọn họ ở bên trong phòng hộ của Mạc Phàm, nhưng trong lòng vẫn như có một khối cự thạch nóng bỏng đè lên.  

Đám Paul và lão giả tóc bạc nhìn Phượng Hoàng vĩ đại trên bầu trời, khóe miệng bọn họ hơi nhếch lên, nhìn về phía Mạc Phàm không có ý chuẩn bị cái gì.  

Lực lượng như vậy hủy diệt một vùng ven biển đều không có vấn đề gì, không cần phải nói tới giết Mạc Phàm.  

Nếu Mạc Phàm bị Phượng Hoàng g iết chết, Nguyệt Hạ Chi Dực bọn họ không chỉ nổi tiếng, ai còn có thể cướp miếng thịt béo Hoa Hạ này với bọn họ.  

- Mạc tiên sinh, nói không chừng bây giờ cậu hối hận còn kịp đó, nếu không chắc chắn sẽ chết.  

Paul cười trêu chọc nói.  

Anh ta từng thấy Phượng Hoàng dùng bí pháp này, lúc trước có một quốc gia phái một hạm đội và rất nhiều đặc công thực lực siêu phàm tới đối phó bọn họ, còn ép bọn họ tới bước đường cùng.  

Lúc ấy là Phượng Hoàng đuổi tới, hai tay mỗi tay khống chế một Phượng Hoàng, không chỉ những đặc công bị thiêu thành tro tàn, mấy chục hạm đội và thuyền đều chìm trong biển lửa.  

Mạc Phàm chết cũng chẳng sao, nhưng nhỡ đâu linh thụ trên bả vai Mạc Phàm bị một kích của Phượng Hoàng thiêu hủy cùng, vậy thì không hay rồi.  

- Mạc tiên sinh còn muốn thử nữa không, hay là Mạc tiên sinh thu hồi những lời mình vừa mới nói, giao linh thụ cho chúng tôi?  

Paul thăm dò nói.  

- Ngươi đến bên cạnh cậu ấy một lát đi.  

Mạc Phàm cười nhạt, cười nói với Trường Sinh Linh Thụ vẫn ngồi trên bả vai hắn.  

Hai tay Trường Sinh Linh Thụ vòng quanh ngực, bĩu môi, nhưng nó vẫn đứng dậy, nhảy lên trên vai Trần Huyền Phong cách Mạc Phàm không xa.  

- Linh thụ ở chỗ này, nếu muốn thì cứ việc tới lấy, nếu anh cảm thấy anh còn mạng để lấy.  

Mạc Phàm lạnh nhạt nói.  

- Quả nhiên Mạc tiên sinh đúng là Mạc tiên sinh, khí độ này thật sự khiến người ta bội phục.  

Paul khẽ nâng mí mắt, hơi cúi người giả mù sa mưa nói.  

Anh ta nói một câu, vậy mà Mạc Phàm giao linh thụ cho người khác, anh ta không biết nên dùng gan lớn hay ngu ngốc để hình dung Mạc Phàm nữa đây.  

Mạc Phàm không thèm để ý, hắn nhìn về phía Phượng Hoàng lửa vĩ đại trên bầu trời, trong mắt lóe lên ánh lửa.  

- Đến đây đi, để tôi xem một kích của người biến dị cấp năm mạnh tới cỡ nào.  

Mạc Phàm thản nhiên nói.  

Khi ở Tu Chân giới hắn gặp không ít người biến dị, nhìn xem người biến dị cấp năm trên Địa Cầu khác ở Tu Chân giới bao nhiêu.  

Phượng Hoàng nheo mắt lại, trong mắt lóe lên ánh sáng lạnh.  

Trời sinh bà ta đã là người biến dị tứ cấp, từ nhỏ đã không có ai dám khinh thường bà ta, càng không có người nào dám chọc giận bà ta.  

Bởi vì một khi chọc giận bà ta, không ai có thể khống chế được nổi bà ta.  

Lần đầu tiên bà ta tức giận đã san một trường tiểu học thành bình địa, không một ai ở bên trong có thể sống sót, toàn bộ đều biến thành mảnh nhỏ, bây giờ Mạc Phàm khiến bà ta tức giận lắm rồi.  

- Người Hoa Hạ, cậu có thể đi chết đi.  

Phượng Hoàng nhíu mày, trong mắt chớp lóe sắc bén.  

Tay bà ta vươn ra đột nhiên hạ xuống, tiếng phượng kêu vang lên.  

Trên bầu trời Phượng Hoàng to lớn khẽ vỗ cánh, bỗng nhiên một vùng mưa lửa như lông vũ rơi xuống, theo cơn gió bay về phía Mạc Phàm.  

Những mưa lửa mới rơi xung quanh Mạc Phàm, bỗng nhiên lực lượng kh ủng bố nổ tung ở bên trong.  

“Bùm bùm bùm…” Âm thanh kinh thiên động địa vang lên, sóng khí cường đại như đạn bắn qua không khí lan ra xung quanh.  

Trong chớp mắt hào quang trên ngôi biệt thự xa hoa này sáng lên, nhưng chỉ ngăn được một lát liền vỡ nát.  

Dưới sóng khí trùng kích, không chỉ biệt thự biến thành đống hoang tàn, không gian xung quanh Mạc Phàm cũng đầy vết rạn.  

Đúng lúc này, Phượng Hoàng trên bầu trời thu cánh lại, giống như sao băng kéo cái đuôi thật dài từ trên trời giáng xuống, tốc độ rất nhanh, không đợi kình phong cuồn cuộn nổi lên và âm thanh vang lên, hư ảnh Phượng Hoàng đã tới trước người Mạc Phàm.  

Lực lượng cũng như trời sắp vỡ ra, trong chớp mắt không gian tràn đầy khe hở xung quanh Mạc Phàm vỡ nát, biến thành một vùng hư vô.  

Phượng Hoàng đẩy Mạc Phàm không phản kháng chút nào bay vào trong hư không.  

Thấy hư ảnh Phượng Hoàng sắp đánh vào người mình, khóe miệng Mạc Phàm hơi nhếch lên, một tay vươn ra muốn nắm lấy đầu hư ảnh Phượng Hoàng.  

- Hửm?  

Paul đứng trong không trung hơi nhếch miệng, tươi cười đắc ý hiện lên trên mặt anh ta.  

Lúc này Mạc Phàm không né tránh, lại dùng tay đón lấy, đúng là không biết sống chết.  

Một con thuyền to lớn đã không ngăn được lực đánh vào và nhiệt độ cao của Phượng Hoàng, một tay Mạc Phàm có thể làm gì?  

Dùng một câu Hoa Hạ để hình dung Mạc Phàm, đây là châu chấu đá xe, không biết tự lượng sức mình.  

- Mạc tiên sinh chết, thứ đó sẽ thuộc về Nguyệt Hạ Chi Dực chúng ta.  

Nhưng mà đúng lúc này…  

Chỉ nghe “rầm” một tiếng, cái đầu vĩ đại của hư ảnh Phượng Hoàng bị Mạc Phàm nắm trong lòng bàn tay.  

So với Phượng Hoàng to lớn, Mạc Phàm nhỏ bé hơn nhiều.  

Nhưng mà…  

Một người một con Phượng Hoàng, Mạc Phàm không lùi lại nửa bước, hư ảnh Phượng Hoàng cũng không thể tiến lên chút nào, bị tay của Mạc Phàm ngăn lại, không ngừng phát ra tiếng kêu bi thương.  

Xung quanh cho dù là Phượng Hoàng, hay là đám Paul, Trần Phàm Không đều sửng sốt, hoàn toàn không nói nên lời, xung quanh giống như chết lặng.